Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Qùa Của Sầm Ngũ Gia

Chương 126

Diệp Chước đều chuẩn bị quà cho mọi người trong nhà, chỉ là không có cho hắn. Đây là vì cái gì? Chẳng lẽ là hắn có chỗ nào làm không tốt, khiến Diệp Chước tức giận?

Trong lúc nhất thời, Sầm Thiếu Khanh rất lo lắng. Điểm trong thực tập kỳ tối đa là 100. Hắn chẳng những một điểm không có thêm, mà còn bởi vì Hà Tử Đằng ra chiêu sai kia, bị trừ mất 10 điểm. Nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ ngay cả thực tập kỳ đều không qua được a?

Sầm Thiếu Khanh vân vê phật châu trong tay , ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chước, trong lòng có chút khẩn trương.

Diệp Chước đang chuẩn bị pha trà. Mở hộp trà ra, thấy trà bên trong đã hết, thế là ngoái nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, nói: “Trong nhà đã hết trà, có thể uống Coca không?”

“Có thể.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

Diệp Chước từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai Coca, đưa cho Sầm Thiếu Khanh một chai. Đây là lần đầu Sầm Thiếu Khanh uống Coca. Trước đây, thứ hắn uống không phải trà thì chính là nước sôi.

Coca lạnh chạy vào cổ họng, có loại cảm giác kích thích nói không nên lời. Giống như có chút cay. Cảm giác cũng ổn, không như trong tưởng tượng. Hiện tại các cô gái đều thích uống loại đồ uống này sao? Sầm Thiếu Khanh nhìn chai Coca một chút, có chút híp mắt.

“Uống không quen cái này?” Diệp Chước có chút nhíu mày.

Sầm Thiếu Khanh lập tức phủ nhận, “Không có, hương vị rất tốt! Rất thích!”

“Vậy là tốt rồi, ” Diệp Chước nói tiếp: “Anh chờ tôi một chút.”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm. Diệp Chước quay người hướng phòng mình đi vào.

Không đầy một lát, nàng liền đi ra, trong tay cầm một cái hộp giấy hình chữ nhật màu xanh, “Đây là tặng cho anh. Buổi sáng khi ra ngoài, để anh vào cầm những quần áo kia, ngược lại quên cái này.”

Đây là quà Diệp Chước tặng hắn? Thì ra hắn cũng có quà! Sự lo lắng trong lòng Sầm Thiếu Khanh nháy mắt tiêu tán. Trên mặt thần sắc như thường, “Đây là tặng cho tôi?”

“Đúng.” Diệp Chước gật gật đầu, ngoái nhìn nhìn về phía đồng hồ trên vách tường nói, “Mẹ và cậu liền sắp trở về, anh mau về đi.”

“Tôi không được gặp họ sao?” Sầm Thiếu Khanh có chút nhíu mày. Sầm Thiếu Khanh vốn đứng ở vị trí cao, vô luận đi đến nơi nào, tất cả mọi người đối với hắn tất cung tất kính. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm bị người đuổi đi.

Diệp Chước đẩy hắn đi ra ngoài, “Tôi còn không có công bố quan hệ hai chúng ta với mẹ và cậu. Hiện tại cũng đã chín giờ, cô nam quả nữ, anh không cảm thấy rất không thích hợp sao?”

“Vì cái gì không công bố?” Sầm Thiếu Khanh thấp mắt nhìn nàng.

Diệp Chước vừa đẩy hắn, vừa nói: “Bởi vì anh bây giờ là cái thực tập sinh.”

“……” Môi mỏng của Sầm Thiếu Khanh khẽ mở, “Vậy lúc nào thì có thể công bố?”

Diệp Chước để tay tại bên hông Sầm Thiếu Khanh. Đột nhiên phát hiện cái thằng này eo rất mảnh, còn không có một tia thịt thừa.

Mùa hè áo rất mỏng, nàng thậm chí sờ đến bụng dưới. Cơ bụng ở giữa rất rắn chắc. Ách. Dáng người coi như không tệ! Trách không được Sầm lão thái thái nói người này thường xuyên rèn luyện. Diệp Chước có chút nhíu mày.

Cảm nhận được tay ở bên hông làm loạn, hô hấp của Sầm Thiếu Khanh trong nháy mắt có chút gấp rút. Trong thân thể huyết mạch như sôi trào. Một loại cảm giảm vừa quen thuộc vừa xa lạ lại tới. Một tay giữ chặt tay Diệp Chước, ngữ điệu trầm thấp, còn mang theo chút khàn khàn, “Tôi hỏi sao không trả lời?”

Phật châu trong tay Sầm Thiếu Khanh cấn trên tay của nàng, có chút hơi đau. Người này đến cùng dùng bao nhiêu khí lực? Diệp Chước có chút nhíu mày.

“Lúc nào mới có thể công bố?” Sầm Thiếu Khanh trầm giọng hỏi lại.

Diệp Chước lúc này mới kịp phản ứng, “Anh cố gắng qua thực tập kỳ liền có thể công bố.”

Nói xong, Diệp Chước nói tiếp: “Giọng anh làm sao vậy?”

Sầm Thiếu Khanh ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng mà nói: “Có thể là đêm qua cảm lạnh.”

“Tôi xem cho anh một chút.” Nói xong, Diệp Chước đưa tay liền muốn bắt mạch cho Sầm Thiếu Khanh.

Sầm Thiếu Khanh nắm ngược lại tay Diệp Chước, thanh âm càng trầm thấp, “Không cần, sức đề kháng của tôi rất tốt, một đêm liền không sao.”

Nếu không được thì sáng ngày mai dậy đi tẩy ga giường. Dù sao đã không phải là lần đầu.

Diệp Chước khẽ gật đầu, “Vậy được, có việc anh có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Có việc gọi điện thoại? Hắn ngược lại là muốn chặn điện thoại. Chính là có tâm bất chính thì không có can đảm.

Ánh mắt Sầm Thiếu Khanh xẹt qua mặt Diệp Chước. Đáy mắt hiện lên mấy phần thần sắc không tự nhiên, “Vậy tôi về trước, ban đêm nghỉ ngơi sớm một chút.”

Diệp Chước khẽ gật đầu. Tiễn Sầm Thiếu Khanh đến dưới lầu, nhìn chiếc xe đen biến mất trong màn đêm, Diệp Chước mới quay người vào nhà.

Sầm Thiếu Khanh chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe đến mức thấp nhất. Lại từ trong tủ lạnh trên xe lấy ra một bình nước khoáng lạnh. Một tay vịn tay lái, một tay vặn ra nắp bình. Ừng ực ừng ực —— Hầu kết gợi cảm chuyển động lên xuống. Cho đến khi nước khoáng lạnh đi vào cổ họng, bên trong khô nóng mới rút đi mấy phần.

Ánh mắt chuyển đến ngoài cửa sổ. Đột nhiên hơi xúc động. Hắn chưa hề nghĩ đến, chính mình cũng có thời điểm thế tục như vậy, xúc động như vậy, chật vật như vậy thời điểm. Trước kia, hắn luôn cho là mình cùng những người khác không giống.

Nhân sinh của hắn chưa từng là vì lấy vợ sinh con, sinh sôi hậu đại mà sống! Hiện tại, hắn cảm thấy ý nghĩa tồn tại lớn nhất ở trên thế giới này chính là đi cùng với nàng, cùng nàng sinh con dưỡng cái. Nghĩ đến đây, Sầm Thiếu Khanh nhếch miệng lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt.

Không đầy một lát, liền đến Sầm gia. Sầm Thiếu Khanh từ sau lấy ra lễ vật mà Diệp Chước đã tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn.

Vừa vào trong nhà. Sầm lão thái thái liền xuất hiện trước mặt Sầm Thiếu Khanh, một tay chống nạnh, “Tiểu tử thúi, thế nào? Quần áo mới của nãi nãi thực vừa a?”

“Xác thực cũng không tệ lắm.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

Sầm lão thái thái nhìn Sầm Thiếu Khanh một mắt, “Đáng tiếc ngươi không có.”

Sầm Thiếu Khanh không thèm để ý chút nào, “Nãi nãi, nếu như không có lời gì khác, con về phòng trước.”

“Khoan đã.” Sầm lão thái thái ngăn lại Sầm Thiếu Khanh, hồ nghi nói: “Tiểu tử thúi, đừng giả bộ, nói! Ngươi bây giờ có phải là rất đố kị nãi nãi?”

Diệp Chước đều chuẩn bị lễ vật cho mọi người trong nhà, chính là không có Sầm Thiếu Khanh. Sầm Thiếu Khanh hiện tại nhất định khó chịu vô cùng. Để xem trước đây hắn có bao nhiêu cao ngạo. Sầm Thiếu Khanh hiện tại chắc có bao nhiêu khó chịu đi. Sầm lão thái thái hiện tại liền cao hứng biết bao nhiêu! Thậm chí nghĩ hát vang một khúc.

“Không có, người nghĩ nhiều rồi.” Sầm Thiếu Khanh ngữ điệu nhàn nhạt.

Sầm lão thái thái híp mắt, “Không đúng a! Chẳng lẽ tiểu Diệp cũng chuẩn bị lễ vật cho ngươi?”

Sầm Thiếu Khanh giương lên cái hộp hình chữ nhật trong tay.

“Khó trách.” Sầm lão thái thái hừ nhẹ một tiếng.

Xem kịch không xem được, còn kém chút bị nhét một thanh thức ăn cho chó, Sầm lão thái thái đành phải để Sầm Thiếu Khanh trở về phòng.

Sau khi Sầm Thiếu Khanh trở về phòng, ngay lập tức đem hộp quà mở ra. Là một bộ uống trà bằng bạch ngọc Hòa Điền đẳng cấp. Màu sắc ấn tượng. Vừa nhìn liền biết là dùng tâm chọn lựa.

Sầm Thiếu Khanh lập tức đi pha trà. Lo lắng người hầu sẽ đem đồ uống trà làm vỡ, Sầm Thiếu Khanh liền tự mình làm, toàn bộ quá trình cẩn thận từng li từng tí, sợ đem đồ uống trà làm hỏng. ……

Leave a Reply