Sầm Dục Nhan đi tới nhà Diệp Chước.
Người mở cửa là Diệp Chước. “Tứ tỷ.”
Sầm Dục Nhan hướng trong phòng nhìn một chút, “Thiếu Khanh không ở đây sao?”
“Đang ngủ trên lầu.” Diệp Chước trả lời.
Sầm Thiếu Khanh ngồi máy bay suốt một ngày nên lúc này đang ngủ trên lầu. Biết như vậy nên Sầm Dục Nhan đi theo Diệp Chước vào nhà.
Đây là một tòa nhà hai tầng, tọa lạc ở trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện. Bên cạnh còn có công viên. Lại thêm khí hậu Đông Châu tốt, gần biển, cực kỳ thích hợp để dưỡng lão. Do vậy, khi Diệp Chước tham gia kỳ đầu của chương trình thực tế liền mua căn hộ 2 phòng này.
Vào nhà, có người máy đưa nước trà tới.
Sầm Dục Nhan nhìn về phía Diệp Chước, nghiêm nghị nói: “Chước Chước, tôi biết cô là một cô gái thông tình đạt lý. Lần này tôi tới là có chuyện muốn nói với cô.”
Diệp Chước khẽ gật đầu, “Tỷ cứ nói.”
Sầm Dục Nhan nhìn về phía Diệp Chước, “Tôi nhìn thấy Trầm Ngư xin lỗi cô trên Weibo. Nói đến cùng, chuyện này cũng không phải Trầm Ngư sai. Cô ấy cũng là một trong những người bị hại. Tôi hi vọng cô có thể đem bài trên Weibo xóa đi. Sau đó đăng lên một tin nói rõ Trầm Ngư không có liên quan đến chuyện này.”
“Không phải Tống Trầm Ngư sai. Vậy Tứ tỷ người cảm thấy là ai sai?” Diệp Chước có chút nhíu mày.
Sầm Dục Nhan sắc mặt lạnh lẽo, “Cô nhất định phải nói khó nghe với tôi như vậy sao? Diệp Chước, tôi nể mặt cô là bạn gái của Thiếu Khanh, trước không so đo muốn cô xin lỗi Trầm Ngư. Nhưng bây giờ cô nhất định phải lập tức phát Weibo xin lỗi Trầm Ngư! Bằng không chuyện này không xong!” Câu nói sau cùng, Sầm Dục Nhan nói rất vang dội. Có một loại uy hiếp nếu Diệp Chước không xin lỗi, không phát Weibo làm sáng tỏ, nàng liền cho Diệp Chước đẹp mặt.
Nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết, hiện tại Diệp Chước khẳng định rất hoảng. Nàng là Sầm gia Tứ tiểu thư, tỷ tỷ ruột của Sầm Thiếu Khanh. Làm nàng tức giận chính là khiến cho Sầm Thiếu Khanh tức giận! Quan trọng nhất chính là, Sầm Thiếu Khanh vẫn luôn rất kính trọng tỷ tỷ là nàng. Diệp Chước vốn là Sầm lão thái thái cố nhét vào tay Sầm Thiếu Khanh. Sầm Thiếu Khanh căn bản cũng không thích Diệp Chước. Khẳng định đã sớm chán ghét Diệp Chước. Chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội vứt bỏ Diệp Chước mà thôi. Thừa cơ hội này, Sầm Thiếu Khanh vừa vặn có thể vứt bỏ Diệp Chước. Kỳ thật Diệp Chước cũng rõ ràng hoàn cảnh bản thân. Nàng không phải là ỷ vào Sầm lão thái thái mắt mờ thích nàng sao? Nếu không có Sầm lão thái thái, Diệp Chước tính là cái gì? Diệp Chước ngay cả ngón tay út của Tống Trầm Ngư cũng không bằng. Nhưng nơi này là Đông Châu. Sầm lão thái thái ở Kinh thành xa hơn ngàn dặm. Hiện tại không ai có thể làm chỗ dựa cho Diệp Chước! Diệp Chước dám cùng với nàng khiêu chiến sao? Không tới ba giây, Diệp Chước liền sẽ xin lỗi nàng.
Sầm Dục Nhan nhẹ nhàng câu môi dưới, nói tiếp: “Nếu cô không muốn làm, liền đưa mật khẩu tài khoản Weibo cho tôi, tôi cho người đi làm.”
Diệp Chước cứ như vậy nhìn xem Sầm Dục Nhan. Đáy mắt lóe lên sắc bén, “Làm chó theo đuôi Tống Trầm Ngư tôi có thể lý giải. Dù sao ai cũng có thời điểm mờ mắt, nhưng đầu óc úng nước đến dạng này thật được không? Tốt xấu gì tỷ cũng là Tứ tỷ của Sầm Thiếu Khanh, liền không thể cho Sầm Thiếu Khanh chút mặt mũi sao?”
Chó? Mắt mờ? Còn nói nàng làm Sầm Thiếu Khanh mất mặt? Sầm Dục Nhan còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm. Nàng vốn cho rằng Diệp Chước sẽ hèn mọn mà xin lỗi nàng. Không nghĩ tới Diệp Chước lại dám nói nàng như vậy. Thật sự là lật trời!
Diệp Chước thật sự cho rằng Sầm Thiếu Khanh yêu nàng bao nhiêu? Bất quá Sầm Thiếu Khanh là đang diễn trò mà thôi.
Sầm Dục Nhan lúc nào bị người khác mắng qua như vậy. Tức giận đến toàn thân đều phát run, chỉ vào Diệp Chước, nửa ngày một câu đều nói không nên lời.
Âm điệu Diệp Chước nhàn nhạt, nói tiếp: “Nể mặt Sầm Thiếu Khanh, sự tình hôm nay tôi không muốn cùng tỷ so đo, tỷ đi đi.”
Không muốn cùng nàng so đo? Sầm Dục Nhan sắp bị Diệp Chước làm cho tức đến ngất đi. Đến cùng là ai không muốn cùng ai so đo? Diệp Chước thật đúng là xem trọng chính mình! Thật sự là buồn nôn!
Sầm Dục Nhan sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, “Diệp Chước! Tôi là Tứ tỷ của Thiếu Khanh! Cô đừng cho rằng nãi nãi tôi thích cô, cô liền có thể không coi ai ra gì! Tôi cho cô biết! Chỉ cần tôi không đồng ý, cô mãi mãi cũng đừng nghĩ đến Sầm gia chúng tôi!”
“Thật sao?” Diệp Chước có chút nhíu mày.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân rất nhỏ. Sầm Dục Nhan quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một đạo thân ảnh thon dài chậm rãi từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm một chuỗi phật châu. Nhìn người tới, Sầm Dục Nhan đáy mắt hiện ra ánh sáng, “Thiếu Khanh! Ngươi rốt cục xuống rồi!”
Đáy mắt Sầm Thiếu Khanh phủ lấy một tầng sương lạnh nhìn Sầm Dục Nhan , “Đem những lời tỷ vừa mới nói lặp lại một lần.”
Sầm Thiếu Khanh tới để làm gì? Đương nhiên là đến cho nàng chỗ dựa. Nàng là Tứ tỷ của Sầm Thiếu Khanh, nhưng Diệp Chước lại không coi ai ra gì như thế. Sầm Thiếu Khanh vốn là không thích Diệp Chước. Lúc này xem như Diệp Chước đụng vào trên họng súng đi. Mà lại, nàng là người Sầm Thiếu Khanh bao che nhất. Mặc dù Sầm Thiếu Khanh là người tin phật, nhưng nếu ai chạm tới giới hạn của hắn liền xong. Ai là giới hạn của Sầm Thiếu Khanh? Đương nhiên là Tứ tỷ nàng!
Trong lòng đắc ý, Sầm Dục Nhan bắt đầu cáo trạng, “Thiếu Khanh, đệ cũng biết Trầm Ngư là bằng hữu tốt nhất của ta. Nàng là cô gái đặc biệt thiện lương, nhưng thiện lương liền có thể để Diệp Chước tùy tiện khi dễ sao? Phát sinh loại sự tình này, Trầm Ngư cũng là người bị hại, nhưng Diệp Chước thế mà để Trầm Ngư xin lỗi nàng! Ta muốn nàng xóa bài đăng trên Weibo, làm sáng tỏ một chút chuyện này cùng Trầm Ngư không quan hệ. Nàng thế mà mắng ta! Nàng mắng ta mắt mù, còn mắng ta là chó!”
Nói xong, Sầm Dục Nhan cứ như vậy nhìn xem Diệp Chước. Đáy mắt tất cả đều là vẻ đắc ý. Tiếp theo, nàng đành phải hảo hảo thưởng thức Diệp Chước làm sao nói. Tống Trầm Ngư là bằng hữu tốt nhất của nàng. Diệp Chước cố ý làm khó Tống Trầm Ngư chính là làm khó nàng. Mặc dù Sầm Thiếu Khanh có tất cả bốn người tỷ tỷ, nhưng Sầm Thiếu Khanh đối với Tứ tỷ nàng là tôn trọng nhất. Diệp Chước khẳng định sẽ chết rất khó nhìn. Sầm Thiếu Khanh tốt nhất là có thể đem Diệp Chước đá đi.
Đúng lúc này. Ba —— Trong không khí vang lên một tiếng bạt tai thanh thúy.
Đầu Sầm Dục Nhan đều bị đánh cho lệch ra. Trong nháy mắt, má trái hiện lên một dấu bàn tay đỏ tươi, cự kỳ doạ người. Mắt choáng váng, cả người đều không tin. Nàng không nghĩ tới Sầm Thiếu Khanh sẽ động thủ đối với nàng. Thậm chí coi đây là ảo giác. Nhưng khuôn mặt hiện truyền đến đau đớn kịch liệt nhắc nhở nàng đây không phải nằm mơ. Sầm Thiếu Khanh làm sao lại động thủ với Tứ tỷ là nàng đây! Người bị đánh hẳn là Diệp Chước mới đúng. Lầm. Sầm Thiếu Khanh khẳng định là lầm.
“Thiếu Khanh?” Sầm Dục Nhan ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, “Đệ xem cho rõ ta là ai! Ta là Tứ tỷ của đệ! Người nên đánh ở nơi đó!”
“Đánh chính là tỷ.” Sầm Thiếu Khanh một tay cầm phật châu, một tay khác lại cho Sầm Dục Nhan một bạt tay. Một tát này, Sầm Thiếu Khanh không có cho Sầm Dục Nhan lưu lại thể diện. Trực tiếp đánh cho Sầm Dục Nhan ngã nhào trên đất, cả khuôn mặt đều sưng phồng lên. Giống như cái đầu heo, cơ hồ nhìn không ra ngũ quan.
Sầm Dục Nhan đau đến mất cảm giác, bên tai ong ong ong một mảnh. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là Chu Tương cũng chưa từng đánh nàng một cái. Nhưng hôm nay, Sầm Thiếu Khanh lại liên tục đánh nàng hai bạt tay.
“Thiếu Khanh……” Sầm Dục Nhan ngẩng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh.
Sầm Thiếu Khanh vân vê phật châu, cứ như vậy từ trên cao nhìn Sầm Dục Nhan, “Xin lỗi Chước Chước .”
Xin lỗi? Xin lỗi Diệp Chước? Để cho nàng xin lỗi Diệp Chước? Nàng không nghe lầm chứ? Dựa vào cái gì? Diệp Chước có tư cách gì nhận lời xin lỗi của nàng?
“Thiếu Khanh, ngươi đang nói cái gì?” Sầm Dục Nhan cơ hồ đều nói không ra được thanh âm, “Ta là tỷ tỷ của ngươi! Tỷ tỷ ruột của ngươi!”
Rõ ràng nàng mới là tỷ tỷ Sầm Thiếu Khanh kính trọng nhất. Sự tình làm sao lại biến thành dạng này?
“Ta nói, xin lỗi Chước Chước, cho đến khi nàng tha thứ tỷ, ” thanh âm Sầm Thiếu Khanh rất nhạt, lại làm người nghe thấy lạnh cả sống lưng, “Bằng không, liền không chỉ đơn giản là hai cái bạt tay.”
Sầm Thiếu Khanh chưa từng là loại nam nhân đánh nữ nhân. Nhưng Diệp Chước là giới hạn duy nhất của hắn. Nếu ai dám động Diệp Chước. Đừng nói nữ nhân. Liền xem như Sầm Dục Nhan cùng hắn có quan hệ máu mủ, hắn cũng không bỏ qua!
Sầm Dục Nhan vừa tức vừa đau, cả người đều đang phát run. Nàng vốn cho rằng Sầm Thiếu Khanh đối với Diệp Chước chỉ là ứng phó mà thôi. Không nghĩ tới Sầm Thiếu Khanh vì Diệp Chước mà đánh nàng. Vô cùng nhục nhã! Hai bạt tay này đối với Sầm Dục Nhan quả thực chính là vô cùng nhục nhã. Nhân sinh của nàng, lúc nào bị người vũ nhục qua như vậy?
“Ba, hai……” Môi mỏng Sầm Thiếu Khanh khẽ mở, bắt đầu đếm ngược. Sắc mặt lạnh lùng không nhìn thấy nửa điểm nhiệt độ.
Sầm Dục Nhan chưa bao giờ thấy Sầm Thiếu Khanh như vậy. Lạnh lùng đến đáng sợ. Giống như Tử thần, để người không rét mà run. Sầm Thiếu Khanh ăn chay đã lâu. Sầm Dục Nhan cơ hồ đều muốn quên bản tính của hắn. Hắn vốn là người tay nhiễm máu tươi, thủ đoạn lạnh thấu xương khiến bao người sợ hãi. Nhưng là Sầm Dục Nhan không nghĩ tới có một ngày sự âm tàn này của Sầm Thiếu Khanh sẽ nhằm vào nàng. Bọn hắn là chị em ruột a. Chẳng lẽ Sầm Thiếu Khanh không biết đạo trưởng tỷ như mẹ sao? Vì Diệp Chước, Sầm Thiếu Khanh đã không nhận người thân sao?
Ngay khi Sầm Thiếu Khanh lập tức liền muốn đếm đến ‘ ba ’, Sầm Dục Nhan vội vàng nói: “Thật xin lỗi, Chước Chước, ta sai! Ta về sau cũng không dám làm vậy! Ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho ta!”
Sầm Dục Nhan không cách nào tưởng tượng được Sầm Thiếu Khanh sẽ làm ra cái gì tiếp theo. Giữ mạng quan trọng hơn.
Sầm Thiếu Khanh quay đầu nhìn về phía Diệp Chước, môi mỏng khẽ mở, “Chủ nhân, nguôi giận không?”
Lúc này Sầm Thiếu Khanh giống như là biến thành người khác. Hàn khí trên thân nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin tưởng đây là một người?
Chủ nhân? Sầm Thiếu Khanh thế mà gọi Diệp Chước là Chủ nhân! Chẳng lẽ Sầm Thiếu Khanh đối Diệp Chước không phải gặp dịp thì chơi sao? Tại sao có thể như vậy? Sầm Thiếu Khanh làm sao lại thích Diệp Chước? Rõ ràng là Sầm lão thái thái ép buộc Sầm Thiếu Khanh cùng Diệp Chước ở một chỗ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Trong đáy mắt Sầm Dục Nhan tất cả đều là không cam tâm.
Ánh mắt Diệp Chước nhàn nhạt, cứ như vậy nhìn xem Sầm Dục Nhan, “Tứ tỷ đã biết sai, vậy coi như xong đi.”
Sầm Thiếu Khanh cúi đầu nhìn về phía Sầm Dục Nhan, “Có một số việc ta không nói, cũng không đại biểu ta không biết. Chuyện riêng của tỷ ta không hỏi tới. Nhưng lần sau nếu tỷ lại trêu chọc Chước Chước, cũng đừng trách ta không để ý tới huyết mạch thân tình. Tỷ hãy nghe cho kỹ, Chước Chước là giới hạn của ta!”
Giới hạn. Sầm Dục Nhan nằm mơ cũng không nghĩ tới, Diệp Chước thế mà là giới hạn của Sầm Thiếu Khanh. Nàng Tứ tỷ này tính là gì? Ở trong lòng Sầm Thiếu Khanh, đến cùng còn có hay không Tứ tỷ này? Lời nói này của Sầm Thiếu Khanh khiến Sầm Dục Nhan chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nói xong, Sầm Thiếu Khanh đè lên máy truyền tin trên lỗ tai, “Vào đem Sầm Dục Nhan mang đi.”
Sầm Dục Nhan còn chưa kịp phản ứng, liền bị hai người phụ tá của Sầm Thiếu Khanh mang đi. Hắn không có chút nào cố kỵ tình tỷ đệ. Sầm Dục Nhan vốn cho rằng chuyến này có thể đòi lại công đạo cho Tống Trầm Ngư. Không nghĩ tới chẳng những không thể lấy lại công đạo, ngược lại chịu hai cái bạt tay của Sầm Thiếu Khanh. Cuối cùng còn bị người kéo ra giồng như chó chết. Cái này khiến Sầm Dục Nhan căn bản là không có cách tiếp nhận.