Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

THIÊN KIM TOÀN NĂNG MUỐN LẬT TRỜI – SẦM NGŨ GIA LÀM BÁNH (CHƯƠNG 337)

Ăn xong bữa trưa, Chu Tương đứng lên, đi ngang qua Sầm Thiếu Khanh. Chợt đứng lại nhìn thấy hắn đang đọc sách.

Vốn cho rằng sách Sầm Thiếu Khanh xem khẳng định là sách kinh phật gì đó. Không nghĩ tới, tên sách thế mà là: CÁCH LÀM BÁNH GATO SẦU RIÊNG NGÀN LỚP.

Chu Tương nhịn không được cảm thán một tiếng: “Sức mạnh của ái tình thật sự là vĩ đại a!”

Đổi thành trước kia, đừng nói là xem loại sách này, sợ là ngay cả phòng làm bánh Sầm Thiếu Khanh cũng sẽ không vào.

Xem hết mấy công thức làm bánh ngọt, Sầm Thiếu Khanh liền gửi tin nhắn cho Diệp Chước.

【 Lãnh đạo, em muốn ăn bánh gato sầu riêng ngàn lớp, hay là bánh mousse xoài?

Một lát sau, Diệp Chước trả lời: 【 Tôi đều muốn ăn. 】

Sầm Thiếu Khanh: “……”

Vài giây sau, Sầm Thiếu Khanh nhắn: 【 Được. 】

Nguyên liệu nấu hai loại đồ ngọt trong nhà đều có, tự tay làm cũng không phải quá phiền phức.

Sau khi trả lời Diệp Chước, Sầm Thiếu Khanh liền cầm lấy sách, hướng phòng làm bánh đi vào.

Mười giờ rưỡi tối. Diệp Chước đang ngồi trước bàn nhìn bảng số liệu. Đúng lúc này, điện thoại sáng lên. Diệp Chước cầm điện thoại di động lên nhìn, là Sầm Thiếu Khanh nhắn tin: 【 Xuống đây, tôi ở dưới lầu nhà em. 】

Nhìn thấy tin này, Diệp Chước lập tức mặc thêm áo khoác, cầm điện thoại đi xuống lầu dưới.

Lúc đi ngang qua phòng khách, Tiểu Bạch Bạch hỏi: “Đại Chước Chước, muộn như vậy, ngươi muốn đi đâu sao?”

“Có chút việc.” Diệp Chước nói.

“Có muốn ta giúp gì không?” Tiểu Bạch Bạch hỏi tiếp.

“Không cần.”

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, Diệp Chước cầm lấy một cây dù.

“Cần giúp thì tuyệt đối đừng khách khí a, đều là người một nhà!” Tiểu Bạch Bạch hướng phía bóng lưng Diệp Chước hô to.

Diệp Chước đi tới ngoài cửa. Sầm Thiếu Khanh đang tựa người ở trước cửa xe, không có che dù, bông tuyết rơi đầy vai hắn.

“Làm sao không che dù a?” Diệp Chước chạy chậm đến, đem dù che tại trên đỉnh đầu của hắn.

“Không có việc gì, tôi không lạnh.” môi mỏng Sầm Thiếu Khanh khẽ mở.

Diệp Chước nhón chân lên, nhìn qua tuyết trên bả vai hắn: “Muộn như vậy, anh đến tìm tôi làm gì?”

“Em không phải nói muốn ăn bánh mousse xoài cùng bánh gato sầu riêng sao?” Sầm Thiếu Khanh nói.

“Anh mua rồi?” Diệp Chước hỏi.

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, cũng không có nói là hắn tự mình làm, mở cửa ghế lái phụ, đem hộp bên trong lấy ra, đưa cho Diệp Chước.

Diệp Chước nói: “Anh vào nhà ngồi một chút đi.”

Sầm Thiếu Khanh nhìn đồng hồ: “Thời gian quá muộn, không thích hợp.” Đối với nữ hài tử ảnh hưởng không tốt.

“Không nhìn ra anh còn rất bảo thủ a.” Diệp Chước tiếp nhận bánh ngọt.

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Mau trở về đi thôi, ăn xong bánh thì ngủ sớm một chút.”

“Anh khi nào trở về?” Diệp Chước hỏi lại.

“Nhìn em đi vào tôi liền trở về.” Sầm Thiếu Khanh nói.

Diệp Chước khẽ gật đầu: “Vậy tôi vào trước đây, anh trên đường lái xe chú ý an toàn.”

“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh cứ như vậy nhìn bóng lưng Diệp Chước.

Diệp Chước vừa đi được mấy bước, đột nhiên quay người, chạy chậm lại, nhón chân lên, môi đỏ rơi vào cái cằm lạnh buốt của hắn: “Sầm Thiếu Khanh, cám ơn anh!”

Sầm Thiếu Khanh đưa tay ôm eo của nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi của nàng: “Em thật thấp!”

Nghe xong lời này, Diệp Chước không vui: “Anh nói ai thấp! Tôi cao 173cm, anh 190cm, hai ta không phải chỉ kém 17cm sao?”

“Chính xác là 20cm.” Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Nãi nãi sợ tôi quá cao khó tìm bạn gái, cho nên liền nói thiếu đi 3cm.”

Diệp Chước: “……” Đáng ghét a!

Sầm Thiếu Khanh đưa tay vuốt vuốt đầu Diệp Chước: “Được rồi, mau trở về đi thôi.”

Diệp Chước đá hắn một cước, lúc này mới rời đi.

Nhìn bóng lưng người nào đó, khóe miệng Sầm Thiếu Khanh hơi câu lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt. Thật đúng là một tiểu cô nương!

Diệp Chước mang theo hộp bánh trở lại trong phòng. Vừa vặn gặp Lâm Cẩm Thành từ trên lầu đi xuống.

Lâm Cẩm Thành hiếu kì hỏi: “Chước Chước, con đặt hàng à?”

“Không có ạ.” Diệp Chước giải thích: “Đây là bánh ngọt Sầm Thiếu Khanh đưa tới, cha, ngài muốn nếm thử không?”

Lâm Cẩm Thành lắc đầu, “Con ăn đi, ta ăn không vô.”

Diệp Chước cười nói: “Kỳ thật con cũng chỉ là cùng cha khách khí thôi a.”

“Nha đầu này!” Lâm Cẩm Thành cười khẽ một tiếng.

Diệp Chước đi tới trên lầu, nếm qua bánh gato sầu riêng ngàn lớp, phát hiện hương vị có chút không đúng. Sau đó lại nếm bánh mousse xoài, chợt lấy điện thoại di động ra muốn gửi tin nhắn cho Sầm Thiếu Khanh.

Sau khi soạn một đoạn tin, Diệp Chước lại xóa đi. Hiện tại Sầm Thiếu Khanh khẳng định còn đang trên đường, chờ hắn về đến nhà rồi gửi vậy.

Mười lăm phút sau, Diệp Chước gửi tin nhắn cho Sầm Thiếu Khanh:【 Về đến nhà chưa?】

【 Đã đến, đang ngâm chân. 】 Sầm Thiếu Khanh gửi một ảnh đang ngâm chân cho Diệp Chước.

Từ sau khi có bạn gái, Sầm Thiếu Khanh quen với việc làm cái gì đều chụp tấm hình gửi cho đối phương. Trước kia hắn rất không hiểu những hành vi này. Hiện tại đã hiểu được, thậm chí thấy thích.

Diệp Chước cũng gửi một tấm hình cho hắn: 【 Hai cái bánh này không phải mua, là anh tự mình làm a? 】

Sầm Thiếu Khanh sững sờ: 【 Nếm ra rồi? 】

【 Đúng. 】

Sầm Thiếu Khanh nhắn tiếp: 【 Không hổ là bạn gái. 】

Diệp Chước phát cái biểu lộ tới. ……

Leave a Reply