Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Ăn Tết + Hôn Sâu

Chương 159

Đúng lúc Diệp Chước chuẩn bị cùng năm tên tiểu gia hỏa đi ra sân đắp người tuyết, điện thoại di động vang lên. Diệp Chước nhận điện thoại.

“Tôi đang ở trước nhà em.”Tiếng của Sầm Thiếu Khanh từ điện thoại truyền đến.

“Tôi ra liền.” Diệp Chước vừa nói, vừa cầm lấy khăn quàng cổ buộc lên, sau đó đi ra ngoài cửa.

Đúng lúc là ngày hội nên khắp nơi bên ngoài đều là đèn màu lấp lánh.

Diệp Chước vừa ra khỏi cửa đã thấy bông tuyết bay đầy trời. Đi tới bên ngoài của, liền thấy một cỗ xe đen đỗ bên cạnh đài phun nước.

Một đạo thân ảnh thon dài đang tựa trước cửa xe. Bởi vì thời tiết lạnh, bên ngoài trường sam, Sầm Thiếu Khanh khoác thêm một cái áo dài. Mặc dù chỉ đứng yên, lại toát ra một cỗ khí thế cường đại không ai bì kịp.

“Sầm Thiếu Khanh.” Diệp Chước chạy chậm đến.

Sầm Thiếu Khanh có chút ngoái nhìn, đưa tay ôm nàng, đem nàng bao bọc bên trong áo khoác, “Có lạnh hay không?”

Diệp Chước ôm lấy eo gầy của hắn. Trong lỗ mũi tất cả đều là mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn, “Vẫn ổn, không phải rất lạnh.”

Tuyết từng bông từng bông bay xuống. Không bao lâu sau tóc hai người đều nhiễm một tầng tuyết trắng.

Sầm Thiếu Khanh đưa tay phủi nhẹ tuyết trên đầu nàng, “Tôi dẫn em đến một nơi.”

“Nơi nào?” Diệp Chước ngẩng đầu nhìn hắn. Từ góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy đám râu mới nhú ra trên cằm của hắn.

Diệp Chước đưa tay sờ sờ. Có chút không giống như tưởng tượng. Có thể là do râu chưa có mọc ra hoàn toàn. Không dài lắm, chỉ là hơi cấn tay một chút.

Không nghĩ tới nàng lại đột nhiên động tay, Sầm Thiếu Khanh sững sờ. Trên dưới quanh người như thiêu như đốt, cuối cùng tập trung ở nơi nào đó.

Diệp Chước nói tiếp: “Râu của anh bao lâu thì cạo một lần?”

Sầm Thiếu Khanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, tận lực không để cho mình nghĩ lung tung, môi mỏng khẽ mở, “…… Đại khái hai ngày một lần.”

Hai ngày không cạo thì liền mọc nhanh như thế sao? Diệp Chước đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Người ta nói, nam nhân mọc lông tóc nhiều thì phương diện nhu cầu cũng đặc biệt mạnh a. Cũng không biết có phải là thật hay không. Nghĩ tới đây, Diệp Chước đột nhiên mặt đỏ ửng, vội vàng nói sang chuyện khác, “Anh muốn dẫn tôi đến nơi nào?”

Sầm Thiếu Khanh mở cửa xe ghế lái phụ, “Em đi sẽ biết.”

Diệp Chước ngồi vào trong xe, đem khăn quàng cổ tháo xuống.

Sầm Thiếu Khanh cũng không có lập tức lên xe. Đứng ở bên ngoài, hít thật sâu hai hơi khí lạnh, rồi mới mở cửa xe ghế lái. Lên xe, Sầm Thiếu Khanh lại mở tủ lạnh trong xe, lấy ra một bình nước khoáng lạnh, uống nhanh hai ngụm. Hầu kết di chuyển lên xuống, gợi cảm có chút nói không nên lời

Diệp Chước nhìn hơi lạ hỏi, “Trời lạnh như vậy anh còn uống nước đá?” Không sợ bị chết cóng sao?

Sầm Thiếu Khanh chậm rãi vặn nắp bình, “Gần đây có chút nóng trong người.”

Diệp Chước nói tiếp: “Vậy tôi kê một đơn thuốc cho anh?”

Cái này…phương thuốc hạ hỏa bình thường không có tác dụng. Sầm Thiếu Khanh thần sắc không thay đổi, “Không cần, tôi đã uống qua thuốc ở nhà.”

“Ồ.”

Diệp Chước bật nhạc lên nghe. Rất nhanh, trong xe liền tràn ngập tiếng nhạc êm tai. Bên ngoài vì có tuyết rơi, Sầm Thiếu Khanh lái xe cũng không nhanh. Thuận theo đèn xe, nàng ngắm nhìn bông tuyết bay múa trong không trung. Diệp Chước rất thích những đêm có tuyết như thế này. Chỉnh ghế nằm ngang, nàng dựa vào ghế, bắt chéo hai chân, vừa thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài, vừa ngâm nga theo tiếng nhạc.

Sầm Thiếu Khanh nhìn nàng bên trong kính, nhếch miệng lên thành một đường cong mờ.

Ước chừng sau nửa giờ, xe chậm rãi dừng lại. Diệp Chước nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đến rồi?”

“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, nói tiếp: “Em nhắm mắt lại trước, tôi muốn cho em một bất ngờ.”

“Bất ngờ?” Diệp Chước theo lời nhắm mắt lại.

Sầm Thiếu Khanh mở cửa xuống xe, đi về phía ghế lái phụ, mở cửa xe, đưa tay dắt Diệp Chước tay, “Cùng tôi xuống xe, cẩn thận bậc thang.”

Diệp Chước nắm tay Sầm Thiếu Khanh xuống xe.

Hai người đi khoảng một phút, thanh âm của Sầm Thiếu Khanh bên tai vang lên, “Chủ nhân, hiện tại có thể mở mắt.”

Diệp Chước từ từ mở mắt. Trong chớp nhoáng này. Vô số pháo hoa ở chân trời nở rộ! Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Pháo hoa ngập trời phản chiếu trong con ngươi của hai người, vô cùng loá mắt. Cuối cùng, pháo hoa tạo thành ba chữ “Khanh yêu Chước”

Nàng ngắm pháo hoa. Hắn ngắm nàng. Ánh mắt cưng chiều. Ánh mắt của hắn có thể dung nạp vạn vật trên thế gian, nhưng lúc này, lại chỉ có thể chứa được một mình nàng.

“Thích không?”

“Thích.” Diệp Chước khẽ gật đầu.

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Tôi còn có một lễ vật muốn tặng cho em.”

“Cái gì?”

Sầm Thiếu Khanh xuất ra một cái cái hộp nhỏ, “Mở ra nhìn xem.”

Diệp Chước mở cái nắp. Chỉ thấy trong hộp là một hình nhân cô gái. Mặt mày rõ ràng là dựa theo hình dáng của nàng mà cắt.

“Đây là anh cắt?”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Tôi lợi hại không?”

“Lợi hại! Thật sự là quá lợi hại!” Diệp Chước cầm lấy hình nhân tinh tế ngắm nghía, tất cả sự yêu thích đều biểu hiện trên mặt.

Thấy như vậy, Sầm Thiếu Khanh lập tức cảm thấy mình trả giá một buổi chiều đầy mồ hôi cùng vất vả đều đáng giá. ……

Chương 160

Diệp Chước cùng Sầm Thiếu Khanh ở phía sau núi ngắm pháo hoa. Sầm Thiếu Khanh chuẩn bị rất nhiều pháo hoa. Ngoại trừ pháo hoa đang đốt, còn có nhiều hình dạng khác: thiên nữ tán hoa, đại bàng đằng không, chim hoà bình, rồng bay phượng múa.

Kiếp trước Diệp Chước sống ở thế giới kia. Bởi vì ô nhiễm môi trường nghiêm trọng nên đã không cho phép sản xuất pháo hoa từ lâu. Năm mới cũng đã không có gì thú vị. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy pháo hoa đẹp như thế. Ở mũi thậm chí còn có thể nghe được một cỗ nhàn nhạt mùi thuốc súng.

Sầm Thiếu Khanh chăm chú nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng phủi nhẹ bông tuyết trên tóc nàng. Những bông tuyết trắng tinh rơi trên tóc, giữa cổ, trên mũi, thậm chí trên cánh môi đỏ thắm của nàng. Yết hầu Sầm Thiếu Khanh khẽ nhúc nhích. Chợt muốn ăn bông tuyết trên cánh môi nàng.

“Chước Chước.” Môi Sầm Thiếu Khanh khẽ mở, thanh âm trầm thấp mang theo chút lạnh.

“Ừ” Diệp Chước có chút ngước mắt.

Sầm Thiếu Khanh cúi đầu, cứ như vậy môi mỏng in lên môi nàng. Lòng bàn tay cực nóng dán lên eo nhỏ của nàng, đem người ôm chặt vào lòng.

Khí lực rất lớn, phảng phất như muốn đem nàng dung nhập vào trong xương cốt.

Trong giây phút này, âm thanh pháo hoa, tiếng gió, tiếng tuyết rơi,… toàn bộ như biến thành hư vô.

Diệp Chước có chút kinh ngạc. Lúc này, trong mũi nàng ngoài mùi đàn hương, còn mang theo một cỗ mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Nam nhân ngoài mặt nhã nhặn lúc này cực giống cự thú ẩn núp đã lâu. Môi mỏng nóng hổi, công thành đoạt đất. Cuối cùng, bông tuyết trên môi, cũng không biết là ai nuốt vào trong bụng.

Thật lâu. Ước chừng năm phút, Sầm Thiếu Khanh mới dời khỏi môi nàng. Nhịp thở hỗn loạn ở bên tai Diệp Chước nói, “Chủ nhân, có hài lòng không?”

“Có thể đừng nói chuyện không?” Kiếp trước kiếp này Diệp Chước đều không có trải qua những thứ này. Đây là lần thứ nhất. Hết lần này tới lần khác Sầm Thiếu Khanh còn muốn hỏi.

Cho tới bây giờ Diệp Chước cũng không biết người lúc nào cũng mang bộ dáng thanh lãnh cấm dục như Sầm Thiếu Khanh còn có một mặt này. Quả thực chính là tên lưu manh! Cái này nói ra ai mà tin?

Sầm Thiếu Khanh khẽ cười một tiếng, dùng áo khoác đem Diệp Chước bao lại.

Diệp Chước bị người này bao bọc trong ngực, bị một tầng khí ấm áp bao quanh, khắp nơi đều là hương vị nam nhân của hắn.

Leave a Reply