Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Ngũ Gia Muốn Có Con (Chương 327)

Một bên khác.

Diệp Chước cùng Sầm Thiếu Khanh đi Tiểu Bán Nguyệt gặp Diệp Lang Hoa.

Bây giờ Diệp Lang Hoa nét cười đầy mặt, tinh thần toả sáng, nhìn như trẻ ra mười tuổi, hệt như là biến thành người khác. Đổi thành bạn cũ mấy năm chưa gặp qua nàng, thật là có chút không dám nhận!

Nhìn thấy Sầm Thiếu Khanh cùng Diệp Chước, Diệp Lang Hoa còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm. Lập tức liền đứng lên, cho đến khi ở bên cạnh hai người, nàng mới dám xác định là không có nhìn sai.

“Chước Chước, Thiếu Khanh! Các con sao tới đây? Ta vừa mới còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm!”

“Bà ngoại.” Sầm Thiếu Khanh lễ phép gọi.

Diệp Chước cười nói: “Bà ngoại đây là không chào đón chúng con?”

“Đứa nhỏ này, bà ngoại sao có thể không chào đón các con a! Mau vào mau vào! Bên ngoài quá lạnh!”

Diệp Chước đùa nói: “Con còn tưởng rằng bà ngoại không chào đón chúng con đây!”

“Bà ngoại ước gì các con mỗi ngày đều đến. “

Diệp Lang Hoa nói: “Ý của ta là nếu các con sớm báo trước, ta sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn ngon hơn! Chước Chước con không phải thích ăn bánh táo nhất sao? Con nếu là sớm nói với ta, hiện tại liền có thể ăn được bánh táo!”

Diệp Chước kéo tay Diệp Lang Hoa, “Vậy lần sau con tới, nhất định sớm nói cho người.”

“Được.” Diệp Lang Hoa gật gật đầu, nói tiếp: “Chước Chước con muốn ăn cái gì? Bà ngoại liền đi làm cho con!”

“Chỉ cần bà ngoại làm con đều thích ăn.”

Nghe lời này, Diệp Lang Hoa vui vẻ không thôi, “Thiếu Khanh thì sao?”

Sầm Thiếu Khanh vừa định nói ‘ con cũng vậy ’ thì Diệp Chước cười nhẹ nhàng mở miệng: “Bà ngoại, người còn không hiểu rõ anh ấy sao? Chuẩn bị cho anh ấy một ít rau là được!”

Diệp Lang Hoa cười nói: “Con đứa nhỏ này, Thiếu Khanh hiện tại lại không phải hòa thượng, sao có thể chỉ ăn rau không!”

Sầm Thiếu Khanh: “……”

Nói cứ như hắn trước kia thật đã làm hòa thượng vậy.

Diệp Lang Hoa hỏi tiếp: “Thiếu Khanh, con muốn ăn cái gì?”

Sầm Thiếu Khanh vân vê phật châu, như có như không nhìn Diệp Chước, “Con cùng Chước Chước ăn giống nhau là được.”

“Vậy thì tốt, ta đi chuẩn bị làm đồ ăn, hai người các con cứ ở trong phòng ngồi một lát.”

Diệp Chước đuổi theo Diệp Lang Hoa, “Bà ngoại, con giúp bà.”

“Không cần không cần.”

Diệp Lang Hoa đem Diệp Chước đẩy ra ngoài: “Có tiểu Đỗ ở đây, nàng giúp ta một tay là được, bên trong mùi thức ăn nồng lắm!”

“Vậy được ạ!”

Diệp Chước nói tiếp: “Nếu như cần hỗ trợ, bà liền gọi một tiếng.”

“Được.” Diệp Lang Hoa gật gật đầu, đi vào bên trong phòng bếp.

Diệp Chước đi vào phòng, Sầm Thiếu Khanh đuổi theo nàng, “Lãnh đạo.”

“Hả?” Diệp Chước có chút ngoái nhìn.

“Tôi có việc muốn nói với em.” Sầm Thiếu Khanh đi đến bên người nàng.

“Việc gì?”

Sầm Thiếu Khanh người cao chân dài. Vậy nên khi đứng trước mặt nam nhân cao một mét chín này, Diệp Chước dù cao một mét bảy ba so với nữ sinh là đã cao, vẫn cảm thấy áp lực như núi. Một đại nam nhân lớn lên cao như vậy làm cái gì?

Sầm Thiếu Khanh có chút nghiêng thân. Môi mỏng đặt ở bên tai Diệp Chước, ngữ điệu trầm thấp mở miệng: “Tôi không phải hòa thượng, ăn thịt, cũng uống rượu.”

Luồng khí ấm áp phun ở bên tai làm Diệp Chước có chút hơi ngứa. Mặc dù cùng Sầm Thiếu Khanh ở bên nhau lâu như vậy, Diệp Chước vẫn là không nhịn được nhịp tim đập mạnh: “Ăn thì ăn thôi, nói với tôi làm gì?”

Sầm Thiếu Khanh môi mỏng câu lên một vòng cong cực kì nhạt: “Mà lại, eo của tôi đặc biệt tốt.”

Thanh âm có chút nói không nên lời, ánh mắt thâm thúy như hồ sâu không đáy.

Eo đặc biệt tốt? Cái này có cái gì đáng đến khoe khoang sao? Diệp Chước có chút nhíu mày, nói: “Eo tôi cũng rất tốt!”

Nghe vậy, Sầm Thiếu Khanh dò xét nhìn nàng. Cuối cùng ánh mắt rơi vào bên hông của nàng.

Hôm nay Diệp Chước mặc một bộ sườn xám màu đen. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu hồng. Lúc này đã cưởi áo khoác ngoài, chỉ còn lại sườn xám màu đen. Sườn xám là loại trang phục rất kén chọn dáng người.

Nhìn vòng eo tinh tế, phảng phất mạnh tay một tí liền gãy.

“Em không được.” Sầm Thiếu Khanh tiếp tục mở miệng.

“Vì cái gì?” Diệp Chước hỏi.

Sầm Thiếu Khanh ngước mắt nhìn chung quanh, cuối cùng hạ giọng nói: “Quá nhỏ, dễ dàng làm gãy.”

Diệp Chước mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi. Nàng mơ hồ cảm thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được đến cùng là không đúng chỗ nào.

Sầm Thiếu Khanh cười khẽ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu Diệp Chước: “Cô nương ngốc, chúng ta đi vào đi.”

Diệp Chước bất mãn bấm eo Sầm Thiếu Khanh một cái.

“Tê……” Sầm Thiếu Khanh hít sâu một hơi: “Tổ tông nhẹ chút!”

“Eo anh không phải rất tốt sao?” Diệp Chước cười nói: “Tốt còn sợ đau?”

“Eo tốt cũng không nhịn được em hành hạ như thế.”

Ngữ điệu Sầm Thiếu Khanh thanh đạm, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều: “Em nói xem, một ngày định bóp tôi bao nhiêu lần?”

Diệp Chước có chút nhíu mày: “Anh ý nói tôi có khuynh hướng bạo lực.”

“Là tôi thích bị ngược.” Sầm Thiếu Khanh nói.

Diệp Chước cười khẽ một tiếng. Không nói những cái khác, sự chiều chuộng của Sầm Thiếu Khanh quả thực làm nàng tan chảy. Nam nhân như vậy, thế mà hơn ba mươi năm qua lại độc thân!

Diệp Chước nói tiếp: “Anh trước kia vì cái gì muốn làm hòa thượng?”

Sầm Thiếu Khanh vân vê phật châu, “Có thể là cảm thấy cuộc sống không có gì hay đi. Cảm thấy đời người không nên vì sinh con nối dõi mà tồn tại. Nếu như mục tiêu cuối cùng của nhân sinh là lấy vợ sinh con, tử tôn lại lấy vợ sinh con, cuộc sống lòng vòng như vậy thật quá nhạt nhẽo!”

“Không nghĩ tới anh lại là một triết học gia a!”

Diệp Chước cười khẽ một tiếng, nói tiếp: “Vậy hiện tại thì sao?”

“Hiện tại?”

Sầm Thiếu Khanh nhíu nhẹ mày kiếm, đưa tay ôm ngang eo Diệp Chước, để nàng ngồi trên đùi, nói: “Hiện tại tôi muốn cùng em sinh thật nhiều hài tử.”

“Không biết xấu hổ, ai muốn sinh nhiều hài tử cho anh!” Diệp Chước trực tiếp dùng tay đẩy mặt Sầm Thiếu Khanh ra.

“Vậy sinh ba đứa?” Sầm Thiếu Khanh nói tiếp.

“Không được.” Diệp Chước lắc đầu.

Sầm Thiếu Khanh một tay ôm eo của nàng, một tay cầm phật châu, “Thế…… Hai đứa?”

“Hai đứa?”

Diệp Chước suy nghĩ một chút, “Hai đứa rất tốt, vừa vặn có bạn. Bằng không một người quá cô độc!”

Đường cong trên khóe miệng Sầm Thiếu Khanh ngày càng sâu.

Đúng lúc này, Diệp Chước dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên đùi hắn đứng lên, “Ai muốn sinh con cho anh! Tôi cũng không có đồng ý!”

Người này thật sự là quá xấu xa, hơi không chú ý, liền đi vào bẫy của hắn.

Sầm Thiếu Khanh giữ chặt tay của nàng, nhẹ nhàng kéo một cái, người liền bị hắn lôi kéo ngã ngồi trong ngực, “Em vừa mới đồng ý!”

“Sầm Thiếu Khanh, anh……”

Diệp Chước một câu còn chưa nói xong, bên ngoài liền đi tới một người. Thấy cảnh này, người sững sờ tại chỗ. Vài giây sau mới kịp phản ứng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi! Tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì!”

Dứt lời xoay người rời đi.

Đây chính là tiểu Đỗ trong miệng Diệp Lang Hoa. Tiểu Đỗ đã ở trong tiệm rất nhiều năm, bình thường cùng Diệp Lang Hoa xem nhau như người thân.

Diệp Chước liền đỏ mặt, đưa tay nhéo mặt Sầm Thiếu Khanh một cái: “Mất mặt chưa?”

Sầm Thiếu Khanh ôm chặt nàng, đem cằm nàng đặt trên vai của hắn, hít sâu một hơi nói: “Ôm bạn gái của mình, có cái gì mà mất mặt?”

“Da mặt anh thật đúng là đủ dày!” Diệp Chước có chút im lặng.

Sầm Thiếu Khanh nói: “Nãi nãi nói người da mặt mỏng sẽ không lấy được vợ.”

Ba — Trong không khí đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm thanh thúy, cả căn phòng lâm vào một vùng tăm tối.

Diệp Chước ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Đèn hỏng.”

Sầm Thiếu Khanh cũng có chút ngước mắt: “Em biết thùng dụng cụ ở nơi nào không?”

“Biết.”

Diệp Chước mở đèn pin trên điện thoại di động, đứng lên đi lấy thùng dụng cụ. Sầm Thiếu Khanh đem một cái ghế đặt ở trên bàn trà. Sau đó đứng lên trên thử một chút, tay vừa vặn có thể với tới đèn.

Đúng lúc này, Diệp Chước mang thùng dụng cụ đến: “Anh cần gì?”

Sầm Thiếu Khanh nhìn một chút chụp đèn, “Trước cho tôi một cái bút thử điện.”

“Được.” Diệp Chước từ bên trong tìm ra bút thử điện. Đứng ở trên bàn trà, đem bút thử điện đưa cho hắn.

“Cần tôi giúp anh chiếu sáng không?” Diệp Chước hỏi tiếp.

“Cần.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

Diệp Chước cầm điện thoại giúp Sầm Thiếu Khanh chiếu sáng. Sầm Thiếu Khanh ngửa đầu bắt đầu vặn ốc vít. Đèn pin chiếu vào mặt của hắn, làn da màu trắng hiện ra càng thêm trắng nõn. Trên trán đen nhánh đầy vẻ cương nghị, mặc dù chăm chú sửa đèn lại vô hình tản ra một cỗ khí tức quý tộc hiển hách.

Trên sách nói rất đúng, khi chuyên chú làm một chuyện nào đó là lúc nam nhân nghiêm túc nhất.

Đúng lúc này, một âm thanh chuông điện thoại di động dồn dập vang lên, đánh vỡ cả phòng yên tĩnh.

“Chước Chước, giúp tôi lấy điện thoại.” Sầm Thiếu Khanh nói.

“Được.”

Diệp Chước vô ý liền đi sờ eo của hắn tìm túi. Kết quả sờ nửa ngày cũng không có sờ đến túi. Tay chỉ có thể hướng xuống phía trước dò xét trái phải. Kết quả thế mà đụng phải một cái đồ vật không nên đụng. Diệp Chước như bị điện giật liền buông tay ra.

“Trên người anh làm sao không có túi!”

Con ngươi Sầm Thiếu Khanh hiện lên ý cười thản nhiên: “Điện thoại trên bàn.”

Diệp Chước có chút hơi quýnh, “Làm sao không nói sớm!”

“Em không có hỏi.”

“Tôi thấy anh chính là cố ý.”

Diệp Chước cầm điện thoại di động lên: “Không có ghi chú số điện thoại, muốn bắt cho anh nghe sao?”

“Liền nói tôi đang bận.”

“Được.” Diệp Chước khẽ gật đầu, nhận cuộc gọi: “Xin chào.”

Đầu bên kia điện thoại cũng không biết người gọi có nghe tiếng Diệp Chước không, vội vàng liền cúp máy.

Diệp Chước có chút nhíu mày.

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Làm sao rồi?”

“Họ cúp máy rồi.” Diệp Chước hỏi: “Muốn gọi lại hỏi một chút không?”

“Không cần.”

Sầm Thiếu Khanh chuyên chú sửa đèn: “Nếu là có chuyện, họ sẽ gọi lại.”

Diệp Chước khẽ gật đầu.

Trong phòng bếp.

Thấy tiểu Đỗ nhanh như vậy liền trở lại, Diệp Lang Hoa kỳ quái nói: “Tiểu Đỗ, ta bảo ngươi đi lấy trần bì ngươi có lấy không?”

Nhịp tim Tiểu Đỗ lúc này còn có chút nhanh, lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Diệp Lang Hoa hơi nghi hoặc một chút mà nói: “Không có? Ngươi làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?”

Tiểu Đỗ nói tiếp: “Lang di, nếu không liền không làm trà trần bì đi!”

“Tại sao?” Diệp Lang Hoa hỏi.

Tiểu Đỗ nhìn về phía trước viện tử, “Cái kia, Diệp tiểu thư cùng Ngũ Gia ở phía trước.”

“Bọn chúng ở phía trước cùng việc ngươi lấy trần bì có quan hệ gì?”

“À…… Chính là……” Tiểu Đỗ có chút không biết làm sao mở miệng.

Thấy tiểu Đỗ dạng này, Diệp Lang Hoa hơn phân nửa có thể đoán được phát sinh cái gì.

Quay đầu nhìn về phía phòng trước, chỉ thấy trong phòng đèn đều bị tắt, cười nói: “Vậy làm trà hoa cúc đi! Ăn canh thịt dê dễ dàng phát hỏa, vừa vặn uống trà hoa cúc thanh nhiệt!”

Tiểu Đỗ gật gật đầu: “Vậy ta đi lấy hoa cúc.”

“Đi đi.”

Leave a Reply