Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Chơi Ném Tuyết

Chương 162

Ba giờ rưỡi chiều mùng một Tết.

Sầm Thiếu Khanh đưa Diệp Chước trở về.

Sau một ngày tuyết rơi, bên ngoài lúc này đã là một mảnh trắng xóa. Xe chạy trên đường cũng tương đối chậm.

Sầm Thiếu Khanh điều chỉnh nhiệt độ lên cao, “Chủ nhân, khi nào trở về Vân kinh?”

“Mùng sáu Tết.”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Ừ.”

Một lúc sau, xe liền dừng ở cửa trang viên cẩm tú. Tuyết quá lớn, xe không tiến vào được. Sầm Thiếu Khanh xuống xe đưa Diệp Chước đi vào. Trên đường, tuyết đọng dày tầm 20cm. Đạp lên nghe kẽo kẹt.

Diệp Chước ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, “Hằng năm Kinh thành đều có tuyết lớn như vậy sao?”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Ừ, hàng năm đều như vậy.”

Diệp Chước nhìn tuyết đọng trên đường, đáy mắt có ánh sáng nhạt hiện lên, “Sầm Thiếu Khanh, anh nhắm mắt lại, tôi có lễ vật muốn tặng cho anh.”

Lễ vật? Đôi mắt Sầm Thiếu Khanh khẽ nhúc nhích, nhắm lại.

Diệp Chước ngồi xổm trên mặt đất, nắm lên một đống tuyết, nhanh chóng bóp thành một thanh tuyết. Sau đó đứng lên, trực tiếp nhét vào bên trong cổ Sầm Thiếu Khanh. Nhét xong liền chạy.

Sầm Thiếu Khanh lúc này mới kịp phản ứng. Hắn bị người này lừa gạt, lập tức đuổi theo. Hai người ở bên trong đống tuyết náo thành một đoàn. Nhân sinh lần thứ nhất, Sầm Thiếu Khanh thế mà cùng một tiểu cô nương hai mươi tuổi chơi ném tuyết. Càng đáng sợ chính là, hắn thế mà còn cảm thấy rất thú vị. Trong nháy mắt, hắn như trẻ ra mấy tuổi.

Nửa giờ sau, hai người cứ như vậy nằm trên mặt tuyết.

Diệp Chước ngẩng đầu nhìn bầu trời. “Sầm Thiếu Khanh, anh có mệt không?”

Sầm Thiếu Khanh có chút nhíu mày, “Em đang nghi ngờ thể lực của tôi?” Chưa biết việc mình nâng tạ 150kg?

Lát sau, Sầm Thiếu Khanh từ trong tuyết đứng lên, “Mau dậy đi, tuyết rất lạnh, đối với thân thể nữ hài tử không tốt.”

“Nằm trong tuyết thật thoải mái, anh để cho tôi nằm thêm một lát.”

Diệp Chước không nghĩ tới. Sầm Thiếu Khanh cứ như vậy đứng nhìn nàng từ trên xuống, “Mau dậy đi, tôi cõng em.”

“Thật sao?” Diệp Chước quay đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh.

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, kéo hai tay Diệp Chước, đem nàng lướng về lưng mình. Cứ như vậy đem nàng cõng lên. Nhẹ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng. Cõng nàng, cảm giác như chú chim nhỏ. Mặc dù rất nhẹ, nhưng có nhiều chỗ, lại sóng cả mãnh liệt.

Cõng một chút, tâm tình Sầm Thiếu Khanh bỗng khô khốc. Trước mắt không tự chủ hiện lên loạt cảnh trong mộng. Hắn cảm thấy mình hiện tại rất may mắn khi đang cõng Diệp Chước. Nếu như là ôm, vậy sẽ phải xấu mặt!

“Sầm Thiếu Khanh, sao anh không nói chuyện?” Diệp Chước hỏi.

“Nói cái gì?”

Diệp Chước có chút nhíu mày, “Giọng anh làm sao lại khàn rồi? Có phải là bị cảm lạnh do vừa nãy nằm trong tuyết?”

“Cứ cho là vậy.” Sầm Thiếu Khanh lời ít mà ý nhiều.

Diệp Chước nói: “Vậy anh cũng quá không được, mới vậy liền cảm!”

Không được? Hắn không được? Hắn có thể nâng một lần hai cái tạ 150kg, Diệp Chước nói hắn không được?

Sầm Thiếu Khanh hoài nghi Diệp Chước cố ý trêu hắn, nhưng là hắn không có chứng cứ.

Sau mười phút, Sầm Thiếu Khanh cõng Diệp Chước đến trước cửa Lâm gia.

“Vậy tôi về trước.” Sầm Thiếu Khanh thả Diệp Chước xuống.

“Anh chờ chút.” Diệp Chước giữ chặt tay Sầm Thiếu Khanh.

Tay của hắn rất nóng. Nhiệt độ lòng bàn tay như muốn làm phỏng người.

Diệp Chước đưa tay sờ trán của hắn, “Phát sốt rồi?”

“Khả năng có chút.” Sầm Thiếu Khanh tránh đi ánh mắt Diệp Chước.

Diệp Chước nói tiếp: “Chỗ tôi có thuốc cảm, anh cùng tôi trở về, tôi lấy thuốc cho anh.”

Thân nhiệt Sầm Thiếu Khanh dần dần tăng lên, “Không cần, thân thể tôi rất tốt, một lát liền không sao.”

“Vậy cũng được, anh chú ý giữ ấm.” Uống thuốc xác thực sẽ làm giảm sức miễn dịch.

“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

“Vậy tôi về trước.” Nói liền đi không dám nhìn lại. Chẳng may Diệp Chước bắt hắn uống thuốc thì biết làm sao?

“Trên đường lái xe cẩn thận.” Diệp Chước dặn dò hắn.

“Được.”

Đưa mắt nhìn Sầm Thiếu Khanh rời đi, Diệp Chước mới quay người vào nhà.

Sau khi Sầm Thiếu Khanh lên xe liền mở tủ lạnh, lấy ra một bình nước khoáng lạnh. Bỗng nhiên rót xuống dưới.

Việc yêu đương mặc dù rất mỹ diệu, nhưng cũng rất vất vả a. Người có tố chất thân thể hơi kém thật đúng là chịu không được. Tháng này, hắn đã uống không biết bao nhiêu chai nước khoáng lạnh, tắm bao nhiêu lần nước lạnh. Ngay cả chính Sầm Thiếu Khanh cũng không nhớ rõ!

Leave a Reply