Nụ hôn đầu tiên của Diệp Chước cùng Ngũ Gia (Chương 110)
Tập đoàn Sầm thị.
Diệp Chước đứng phía sau ghế chủ tịch. Sầm Thiếu Khanh ngồi trên ghế, chỉ vào máy tính nói: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này đều có một chút vấn đề nho nhỏ, Diệp tiểu thư nhìn thử xem có biện pháp gì để khắc phục hay không?” Diệp Chước có chút nghiêng thân, ngón tay trắng nõn, thon dài ấn lên con chuột. Từ trên người cô truyền đến hương thơm nhàn nhạt thanh mát, bay thẳng vào mũi của Sầm Thiếu Khanh. Không giống với mùi nước hoa khó ngửi đậm các thành phần hóa học. Đây là một loại hương vị rất tự nhiên. Như là hương thơm cỏ cây sau cơn mưa, làm người không tự chủ được mà trầm mê trong đó.
Vào lúc này, một sợi tóc từ bên tai của co rơi xuống, trượt qua phía sau tai hắn, đuôi tóc mềm mại quét vào lỗ tai của hắn. Một cảm giác tê tê, có chút hơi ngứa, rất kỳ diệu dâng lên. Phanh phanh phanh — Sầm Thiếu Khanh nghe rõ ràng tiếng tim mình đập.
“Sầm tiên sinh xin đứng lên một chút.” Diệp Chước đột nhiên mở miệng.
“Được.” Trong chốc lát, Sầm Thiếu Khanh đã khôi phục bình thường, có chút đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Chước.
Diệp Chước ngồi trên ghế, đầu ngón tay như ngọc không ngừng thao tác trên bàn phím. Số liệu trên màn ảnh đang không ngừng biến ảo. Sầm Thiếu Khanh liền đứng tại bên người của cô hỏi. “Nơi này là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Chước quay đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh. Sầm Thiếu Khanh cúi người, một tay chống trên bàn để máy vi tính, một tay ấn lấy con chuột, từ phía sau nhìn tới, đem Diệp Chước vây ở giữa người và máy tính. Hô hấp gian nan, nhịp tim hỗn loạn.
Sầm Thiếu Khanh thật vất vả mới bình tâm trở lại, lúc này lại loạn tay chân, dùng ngón tay nắm lần phật châu hướng về màn ảnh máy vi tính.
“Nơi này không có bất cứ vấn đề gì. Anh nhìn nơi này, lỗ thủng chính xác là ở đây.” Diệp Chước có chút ngoái lại, nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh.
Diệp Chước lúc này chỉ nghĩ giải quyết vấn đề, quên khoảng cách giữa hai người đang rất gần. Trong khoảnh khắc ngoái nhìn, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ chạm qua môi mỏng của hắn; hơi lạnh, còn mang theo mùi đàn hương thanh mát.
Trong nháy mắt, cả người như có luồng điện chạy qua. Diệp Chước sửng sốt. Sầm Thiếu Khanh cũng sửng sốt. Hai người rơi vào ánh mắt lẫn nhau, giờ khắc này, không khí như ngưng lại.
Lần đầu trong đời, Diệp Chước cảm nhận được tim mình đang đập như trống. Phanh phanh phanh – Cảm giác cả quả tim đều không thuộc về bản thân, không cách nào khống chế. Lòng thầm nghĩ “Sai lầm! Thật sự là sai lầm!” Nàng thế mà chiếm tiện nghi của một tên hòa thượng. Là Diệp đại lão từ trước đến nay luôn ăn nói khéo léo, vậy mà lần này không nói nổi một từ. Miệng đắng lưỡi khô. Cảm giác toàn bộ cổ họng đều đang bốc khói.
“Nơi này đích xác không có vấn đề gì, ” Sầm Thiếu Khanh đứng lên, ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác, “Diệp tiểu thư muốn uống nước không?”
“Uống.” Diệp Chước thuận theo bậc thang gật gật đầu.
Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Uống trà nhé?”
Diệp Chước nói: “Tôi muốn uống Coca lạnh.”
“Được.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, đi ra ngoài. Gian ngoài là phòng thư ký. Nhóm thư ký đang tụ tập xem Wechat công ty. Cả đám đều đang nhiệt tình thảo luận về Tổng tài phu nhân. Sầm Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện làm cho mọi người giật nảy mình, tranh thủ thời gian đóng lại khung chat trên Wechat, nghiêm túc làm việc.
“Thư ký Lý, lấy cho tôi một ly Coca lạnh và một ly nước đá.”
Coca lạnh? Ngũ Gia của bọn họ không phải uống trà sao? Lúc nào uống Coca rồi? Chẳng lẽ là cho tổng tài phu nhân? Nghĩ tới đây, Lý thư ký phảng phất phát hiện ra bí mật lớn của hôm nay, vô cùng kích động đáp: “Được, Ngũ Gia, lập tức có ngay.”
Tập đoàn Sầm thị phúc lợi đãi ngộ đặc biệt tốt. Phòng nghỉ của công ty luôn chứa đầy các loại đồ uống. Thư ký Lý vừa yêu cầu, lập tức liền có người cầm Coca lạnh cùng nước đá chạy tới, “Ngũ Gia, đây là Coca lạnh cùng nước đá của ngài.” Sầm Thiếu Khanh đưa tay nhận lấy, đi vào phòng làm việc.
Thấy Sầm Thiếu Khanh quay người, mấy thư ký lập tức mở ra nhóm chat Wechat
“Ngũ Gia vừa mới cầm Coca cho tổng tài phu nhân của chúng ta ! “
“Thì ra Tổng tài phu nhân cũng thích uống nước ngọt. “
“Ngũ Gia quá cưng chiều Tổng tài phu nhân đi! ”
“Cưng chiều chưa nói tới, ngươi nhìn dáng vẻ của Ngũ Gia chúng ta đi, giống như là loại người sẽ sủng thê sao? “
“Ngũ Gia chúng ta ưu tú như vậy, không chừng là Tổng tài phu nhân đuổi ngược?”
“Cái này còn không có chính thức đâu! Các ngươi gấp làm gì? Có lẽ hai người chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, nghe nói Ngũ Gia ngay cả Tống Trầm Ngư đều chướng mắt, sẽ coi trọng người bình thường? “
“Ta cảm thấy Tổng tài phu nhân so Tống Trầm Ngư càng đẹp mắt hơn! “
“……. “
Sầm Thiếu Khanh cầm Coca đi vào trong văn phòng. Diệp Chước đã khôi phục vẻ tự nhiên, lúc này đang ngồi ở trước máy vi tính, lạch cạch gõ bàn phím. Kỳ thật, đây chỉ là mặt ngoài. Diệp Chước trong lòng đã hoảng thành chó. Vừa mới kia là nụ hôn đầu của nàng. Kiếp trước và kiếp này là lần đầu tiên!
“Diệp Chước.” Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên.
“Hả?” Diệp Chước có chút ngước mắt, cứ như vậy chạm vào cặp con ngươi đen láy kia.
“Coca lạnh của cô Diệp.” Sầm Thiếu Khanh đem Coca đưa qua. Diệp Chước tiếp nhận Coca, uống một ngụm. Coca mát lạnh chen vào cổ họng, nháy mắt tâm tư xao động cũng chầm chậm lắng xuống. Diệp Chước hài lòng nheo mắt lại.
Sầm Thiếu Khanh nhấp một hớp nước đá. Nhạt nhẽo vô vị. Không khỏi có chút hiếu kỳ, Coca lạnh ngon như vậy sao?
Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Diệp tiểu thư.” Diệp Chước cắn ống hút ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh. “Ngày mai tôi đi P quốc một chuyến .”
“Ừ.” Diệp Chước khẽ gật đầu.
“Có thể một tuần lễ mới trở về.” Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Khoảng thời gian này nếu như cô Diệp có thời gian, có thể đến nhà tôi một chút, bà của tôi rất thích cô.”
“Được.” Diệp Chước tiếp tục uống Coca.
Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Gần đây nhà tôi mới mời một đầu bếp chuyên về đồ ngọt, đặc biệt am hiểu làm bánh mousse lạnh.”
Ngày mùa hè chói chang, nếu được nếm một ngụm bánh mousse lạnh tại đầu lưỡi thì tư vị khỏi phải bàn đến. Mà Diệp Chước đối với đồ ngọt không có chút nào sức chống cự, hai mắt tỏa sáng, “Thật sao?”
“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm. Quả nhiên vẫn là đứa bé, một cái đồ ngọt liền có thể để cô thỏa mãn như vậy. Sầm Thiếu Khanh nhấp một hớp nước đá.
Uống xong Coca, Diệp Chước tiếp tục bận bịu, Sầm Thiếu Khanh ngồi ở một bên xem văn kiện. Trong không khí tất cả đều là âm thanh gõ bàn phím. Thỉnh thoảng, Diệp Chước cũng sẽ ngẩng đầu cùng Sầm Thiếu Khanh nói mấy câu. Hai người ở chung một chỗ cực kỳ hài hòa.
Chỉ chốc lát sau, liền đến chạng vạng tối. Diệp Chước đứng lên, duỗi lưng một cái, “Đã giải quyết xong tất cả! Tôi cũng nên về nhà.”
Sầm Thiếu Khanh thả văn kiện trong tay ra, “Vất vả rồi, tôi biết có một nhà hương vị đặc biệt khá, tôi mời cô Diệp ăn tối.”
“Được.” Diệp Chước cũng không khách khí.
Sầm Thiếu Khanh và Diệp Chước đến một quán ăn gần bên tập đoàn Sầm. Hai người tìm một bàn có vị trí bên cửa sổ ngồi xuống. Rất nhanh liền có nhân viên phục vụ đi tới, “Hai vị hiện muốn chọn món chưa?”
Sầm Thiếu Khanh đem menu đưa cho Diệp Chước, “Tôi tùy tiện ăn cái gì đều được, cô Diệp chọn đi.”
Diệp Chước gọi hai món mặn ba món chay, đồng thời dặn dò phục vụ, thức ăn chay không thêm hành và tỏi. Phật gia kiêng ngũ vị tân. Ngũ vị tân là hành, tỏi, hẹ, kiệu, và hưng cừ. Trong đó hưng cừ là một loại hương liệu của Ấn Độ hương, tương truyền bắt nguồn từ Tây Vực, trước mắt trong nước không có. Sầm Thiếu Khanh khóe miệng nhếch lên một vòng độ cong không dễ thấy. Diệp Chước thế mà ngay cả hành tỏi đều lưu ý đến. Nàng đây là đang quan tâm hắn a? Trong lòng có một chỗ nào đó, giống như đang bị lấp đầy. Cảm giác rất kỳ quái. Rõ ràng là không có việc gì phát sinh, nhưng hắn lại phi thường vui vẻ. Thậm chí có chút kích động.
Diệp Chước ngước mắt nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, “Còn muốn gọi món gì nữa không, nếu không thì thêm một phần cháo nấm hương?”
“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh mặt mày vẫn như cũ, khẽ vuốt cằm, không có ý kiến.
Diệp Chước lại gọi thêm một phần cháo nấm hương, đem menu đưa cho phục vụ, “Chỉ những món này thôi.”
Phục vụ gật gật đầu, “Được, xin chờ một chút.”
Chốc lát sau, đồ ăn liền lên đến. Sầm Thiếu Khanh ăn cơm không nhanh không chậm, rất ưu nhã. Nhìn ra chính là được giáo dục rất tốt.
Diệp Chước gắp một cái đùi gà, hiếu kì mà nói: “Anh thấy tôi ăn đùi gà, trong lòng một chút xíu cảm giác đều không có sao?”
“Đùi gà cùng rau xanh có khác nhau sao?” Sầm Thiếu Khanh có chút nhíu mày.
Diệp Chước nói: “Đùi gà là thịt! Anh liền một chút cũng không hiếu kỳ, thịt là mùi vị gì?”
Sầm Thiếu Khanh nhấp một hớp cháo, “Trong mắt tôi, bọn chúng có tác dụng duy nhất chính là làm chắc bụng.”
Diệp Chước gặm đùi gà, “Anh đúng là một người kỳ lạ! Anh nói anh kiếm nhiều tiền như vậy, không ăn không uống, cũng không đi hưởng thụ, vậy mục tiêu cuộc sống của anh là gì?”
Sầm Thiếu Khanh ngước mắt nhìn về phía Diệp Chước, con ngươi thâm thúy, “Trước kia tôi cũng không biết chính mình muốn gì, nhưng hiện tại đã biết.”
“Vậy anh muốn gì?” Diệp Chước hiếu kì.
“Bí mật.” Sầm Thiếu Khanh buông thìa xuống, rút ra một tờ giấy lau miệng.
Tư thế ngồi tùy ý, lại không che giấu được khí chất quý phái bẩm sinh của hắn. Đối diện còn là Diệp Chước nên trong nhất thời, không biết dẫn tới ánh mắt chú ý của biết bao nhiêu người.
Cơm nước xong xuôi, Sầm Thiếu Khanh đưa Diệp Chước trở về. Xe vừa dừng lại, Sầm Thiếu Khanh liền thấy Diệp Sâm đứng ở trước nhà. Nếu như hắn không nhìn lầm, trong tay Diệp Sâm còn cầm một ống thép. Thấy Diệp Chước xuống xe, Diệp Sâm liền chạy tới.
“Cữu cữu, ngài làm sao tới rồi?”
Diệp Sâm cầm ống thép trong tay, “Chước Chước, gần đây ta mới học hai bộ quyền pháp, ta luyện cho cháu xem một chút!”
Quyền pháp? Diệp Chước có chút không hiểu thấu nhìn xem Diệp Sâm. Diệp Sâm như có như không nhìn Sầm Thiếu Khanh, nói tiếp: “Ta đây cũng không phải là nhằm vào ai, chính là vì muốn vận động một chút.” Dứt lời, Diệp Sâm liền bắt đầu thực hiện Quân Thể Quyền. Một bộ Quân Thể Quyền đánh xong, ống thép gãy cong. Diệp Sâm cái này ngụ ý chính là, nếu ai dám khi dễ cháu gái lớn của hắn, hắn sẽ để cho người kia giống như ống thép trong tay!
Sầm Thiếu Khanh: “……” Hắn hoài nghi Diệp Sâm là nhắm vào mình, nhưng mà không có chứng cứ.
Diệp Sâm nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh hất cằm, “Sầm tiên sinh cảm thấy bộ quyền pháp này thế nào?”
“Rất không tệ!” Sầm Thiếu Khanh lấy lòng.
Diệp Sâm nói tiếp: “Đã khuya, tôi không thể mời Sầm tiên sinh vào nhà uống trà, Sầm tiên sinh đi thong thả.”
Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm. Diệp Sâm cầm tay Diệp Chước, “Cháu gái, chúng ta trở về.”
Diệp Chước ngoái nhìn, cùng Sầm Thiếu Khanh phất phất tay.
Chờ đến khi bóng dáng của hai người biến mất trong hành lang, Sầm Thiếu Khanh mới lái xe rời đi.
Diệp Chước cùng Diệp Sâm về đến nhà. Diệp Sâm thuận tay đem ống thép đặt trên vách tường. Diệp Chước nhìn ống thép bị gãy cong, “Cữu cữu, người lúc nào trở nên lợi hại như vậy rồi?”
“Cữu cữu ta đã từng luyện qua, tin không?” Diệp Sâm vén ống tay áo lên, cho Diệp Chước xem cơ bắp trên tay. Cơ tay Diệp Sâm rất rõ ràng, xem qua cũng không phải là người dễ trêu.
Nói xong, Diệp Sâm nói tiếp: “Ta tin từ tối hôm nay về sau, gã họ Sầm kia sẽ không dám có cái ý nghĩ gì xấu đối với cháu! Bằng không, ta liền khiến hắn biến thành ống thép kia.”
Diệp Chước cười nói: “Ngài thật hiểu lầm Sầm Thiếu Khanh.”
Diệp Sâm mở bình Coca, “Mặc kệ có hiểu lầm hay không, phòng ngừa rắc rối trước chắc chắn không sai.”