Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Sầm Ngũ Gia Thổ Lộ

Chương 120

Vân Kinh.

Sầm Thiếu Khanh mặc dù sớm đã chuẩn bị kỹ mọi thứ, cũng tra rất nhiều cách thổ lộ trên mạng; nhưng là, hắn vẫn không có lòng tin sẽ tỏ tình thành công.

Hắn sợ bị cự tuyệt.

Diệp Chước ưu tú như vậy, hắn lo lắng nàng không ưng hắn.

Nhưng nếu như không thổ lộ, lỡ như bị Tống Thì Ngộ nhanh chân đến trước thì biết làm sao? Hơn nữa, hiện tại cách ngày tựu trường càng ngày càng gần. Chờ Diệp Chước khai giảng, chỉ sợ cũng không có nhiều thời gian như vậy.

Sầm Thiếu Khanh một tay vân vê phật châu, lòng rối bời, rất rõ ràng là rơi vào trầm tư.

Lúc này, Diệp Chước đang ngồi đối diện hắn ăn bò bít tết. Diệp Chước cũng im lặng.

Gần đây Sầm Thiếu Khanh cũng không biết là bị cái gì, luôn làm trái với sở thích của cô. Còn luôn chọn những món ăn mà cô không thích.

Nếu như không phải Diệp Chước nể tình Sầm Thiếu Khanh còn có một nãi nãi đáng yêu như vậy, chỉ sợ đã cùng hắn trở mặt từ sớm.

Một lúc sau, Diệp Chước đặt dĩa xuống, nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, “Sầm tiên sinh, anh gần đây có phải là có chút không bình thường?”

Sầm Thiếu Khanh sững sờ. Chẳng lẽ Diệp Chước nhìn ra rồi? Tên đã lên dây, không thể không bắn.

Sầm Thiếu Khanh buông xuống phật châu, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chước, môi mỏng khẽ mở, “Diệp tiểu thư, cô có biết bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) có nghĩa là gì không?”

Diệp Chước khẽ gật đầu, “Đương nhiên biết.”

“Trước kia tôi không biết bạch nguyệt quang là có ý gì, nhưng bây giờ tôi đã biết.” Ánh mắt của hắn rất nóng, cũng rất thâm thúy. Trong mắt phản chiếu tất cả đều là thân ảnh của nàng.

Nghe vậy, Diệp đại lão trước giờ chưa từng sợ ai vào lúc này có chút khẩn trương. Nhưng càng hiếu kì thì trong lòng chợt có một tia cảm xúc càng kỳ lạ.

Theo lời của Sầm Thiếu Khanh thì như là hắn có người thích rồi? Là ai? Đến tột cùng là một cô gái như thế nào mới được Sầm Thiếu Khanh để vào mắt?

“Trong lòng anh có bạch nguyệt quang rồi?” Diệp Chước hỏi.

“Ừ.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, trả lời chắc chắn.

Thì ra thật sự có. Đột nhiên Diệp Chước cảm giác trong lòng có chút buồn bực.

“Nhưng anh không phải là hòa thượng sao?”

“Tôi không phải hòa thượng, “

Cánh tay Sầm Thiếu Khanh duỗi ra, trực tiếp lấy đi một phần bò bít tết trước mặt Diệp Chước. Cắt một khối nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó lại rót một chén rượu, “Tôi ăn thịt, cũng uống rượu.”

Diệp Chước sửng sốt. Cô không nghĩ tới, có một ngày, Sầm Thiếu Khanh sẽ vì một cô gái mà phá giới.

“Vậy, bạch nguyệt quang của anh là ai?” Diệp Chước quá hiếu kỳ. Cô bé kia đến cùng là ai.

Sầm Thiếu Khanh cứ như vậy nhìn nàng, thật lâu, mới từ giữa môi mỏng phun ra một chữ, “Cô.”

Phanh phanh phanh — Nói xong một chữ này, ngoài mặt Sầm Thiếu Khanh vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng trong lòng đã hoảng thành chó, trái tim như có thể từ trong lồng ngực nhảy ra ngay lập tức.

Chung quanh bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Hết thảy đều thành hư vô. Trước mắt của hắn, cũng chỉ còn lại một mình cô.

Giờ khắc này, Diệp Chước cũng cảm giác như đang mơ. Sầm Thiếu Khanh vừa mới nói cái gì? Đây là nghe nhầm a? Đúng! Khẳng định là nghe nhầm.

Diệp Chước theo thói quen lấy tay đem tóc vén ra phía sau vành tai, “Anh vừa mới nói cái gì?”

Sầm Thiếu Khanh cố gắng không khẩn trương, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Chước, từng chữ nói ra, “Tôi nói bạch nguyệt quang của tôi là cô Diệp. Diệp Chước, cô không nghe lầm, tôi hiện tại là đang thổ lộ với cô.”

Thổ lộ. Không phải Diệp Chước lần đầu tiên được người khác thổ lộ. Nhưng là lần thứ nhất khẩn trương như vậy. Đúng vậy, rất khẩn trương. Tâm loạn như ma.

Cô không nghĩ tới bạch nguyệt quang trong miệng Sầm Thiếu Khanh là cô. Càng không nghĩ tới, tên hòa thượng Sầm Thiếu Khanh này, thế mà lại thổ lộ với cô. Kỳ quái là, thời điểm biết được bạch nguyệt quang của Sầm Thiếu Khanh là cô, cảm giác khó chịu trong lòng kia thế mà lại biến mất. Cô nghĩ, cô hẳn là không ghét Sầm Thiếu Khanh. Thậm chí đối với hắn là có hảo cảm. Làm thế nào đáp lại hắn đây?

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Diệp Chước, tôi chưa từng có quan hệ tình cảm với ai, ngoại trừ cùng Mục Hữu Dung từng có một đoạn hôn ước trước đây. Hơn nữa, tôi là một người không quen biểu đạt, càng sẽ không nói những lời tình cảm, dễ nghe. Việc thổ lộ này cũng là lần đầu tiên làm, cũng là lần đầu tiên thích một người như thế. Nếu không gặp được cô, tôi thật dự định xuất gia làm hòa thượng.”

Trước kia Sầm Thiếu Khanh cảm thấy nhân sinh rất không có ý nghĩa. Lấy vợ sinh con càng không có gì thú vị. Nhưng bây giờ, hắn lại rất muốn rất muốn cùng Diệp Chước ở cùng một chỗ, sinh thật nhiều hài tử của riêng họ.

Thấy Diệp Chước nửa ngày không nói lời nào, Sầm Thiếu Khanh nói: “Diệp Chước, cô là để ý tuổi của tôi sao?”

Diệp Chước cố gắng để làm cho thần sắc như thường, “…… Tuổi của anh quả thật có chút lớn.”

Nếu Sầm Thiếu Khanh không nói, Diệp Chước thậm chí cũng không nghĩ đến là nam nhân trước mắt này lớn hơn mình mười một tuổi. Đều nói ba tuổi đã là một cái khoảng cách thế hệ. Mười một tuổi là ba cái khoảng cách thế hệ a!

Sầm Thiếu Khanh trước đó vô cùng khẩn trương, vào lúc này ngược lại rất tỉnh táo mà nói: “Tuổi tác lớn cũng có chỗ rất tốt. Tôi mặc dù lớn hơn cô mười một tuổi, nhưng bây giờ trên mạng không phải lưu hành một câu nói như này sao? Đại thúc có ba tốt, ái thê như mạng, sủng thê như bảo, kính thê như núi.”

Thanh âm của hắn vốn là trầm thấp, có sức hút, mang theo vẻ nghiêm nghị, lúc này lại tận lực đè thấp, nhất là lúc nói nhữnng lời này, càng là trầm thấp đến cực hạn.

Hai tai Diệp Chước có chút ửng đỏ. Do trước đây không có gặp được Sầm Thiếu Khanh, kể cả ở kiếp trước, nên nàng đều không có nghĩ qua chuyện yêu đương. Nhưng bây giờ, không cách nào cự tuyệt. Có lẽ. Nàng có thể thử yêu.

“Diệp Chước, đi cùng với tôi, về sau cô chính là chủ nhân của tôi, là chủ mẫu của Sầm gia. Tất cả tài sản đều do chủ nhân quản, tính cả tôi, cũng do cô quản.”

Diệp Chước ngước mắt nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh, từng chữ nói ra: “Vậy tôi hiện tại chính thức tuyên bố, Sầm Thiếu Khanh tiên sinh tiến vào thời kỳ thực tập.”

“Thật?” Một giây trước Sầm ngũ gia còn tỉnh táo, tự kiềm chế. Một giây sau đột nhiên mừng rỡ như điên, trong ánh mắt chứa đầy ánh sáng. Đồng ý hắn! Diệp Chước đồng ý hắn! Sầm Thiếu Khanh cảm thấy trước giờ chưa bao giờ vui đến vậy. Tim trong chớp nhoáng cảm giác như được lấp đầy. Dù chỉ là tiến vào thực tập kỳ mà thôi.

Diệp Chước khẽ gật đầu, “Đừng vui mừng quá sớm, trong thực tập kỳ, hai chúng ta vẫn chưa chính thức!”

“Đảm bảo khiến chủ nhân hài lòng.” Sầm Thiếu Khanh đứng lên, rất tiêu chuẩn chào một cái.

Diệp Chước bấm tay gõ bàn một cái nói, “Vậy bây giờ, tôi liền nói một chút việc không hài lòng. Anh biết tôi vì cái gì chỉ cho anh tiến vào thực tập kỳ không?”

Sầm Thiếu Khanh sững sờ. Hắn có làm gì để Diệp Chước không hài lòng sao? “Mời chủ nhân chỉ thị.”

Diệp Chước nói tiếp: “Đầu tiên, khi chúng ta dạo phố lần truóc, anh tặng tôi những cái váy màu hồng kia thật khó hiểu. Tôi rõ ràng nói không thích, không đẹp. Tại sao anh phải làm theo ý mình?”

Sầm Thiếu Khanh có chút nhíu mày, “Cô không thích?”

“Anh cảm thấy tôi là búp bê Barbie sao?” Diệp Chước nói tiếp: “Lại nói, anh thấy tôi mặc qua quần áo khoa trương như vậy khi nào?”

Sầm Thiếu Khanh lại là sững sờ. Hắn thật không có thấy Diệp Chước mặc qua loại quần áo kia. Sầm Thiếu Khanh nói: “Nhưng nữ hài tử không đều thích nói điều ngược lại sao? các nàng nói không thích chính là thích, các nàng nói không muốn chính là muốn……”

Diệp Chước nghe vậy tức cười mà hỏi “Lời này là ai nói với anh?”

Sầm Thiếu Khanh ăn ngay nói thật, “Là Tử Đằng nói với tôi. Lần trước tại quán trà kia, cô rõ ràng nói không thích ăn khoai lang. Thế nhưng khi tôi gọi sữa bò khoai lang, cô không chỉ ăn rất vui vẻ, mà còn gọi một phần mang về sao?”

Nếu như không phải chén sữa bò khoai lang kia, Sầm Thiếu Khanh cũng sẽ không như thế mà xác định nữ hài tử thích nói lời ngược lại.

Diệp Chước hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại, “Cho nên, anh là bởi vì cái này, mới làm nhiều chuyện kỳ quái như vây? Dẫn tôi đi xem phim mà tôi không thích xem, mời tôi uống trà sữa mà tôi không thích uống? Mua những đồ vật tôi không thích dùng? Chọn những món ăn tôi không thích ăn?”

“Những cái này cô đều không thích?” Sầm Thiếu Khanh nhíu mày.

Diệp Chước gật gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Phải! Đều không thích!”

“Kia sữa bò khoai lang là sao?”

Diệp Chước giải thích: “Sữa bò khoai lang là bởi vì khi tôi còn bé từng nếm qua một loại khoai lang rất khó ăn, cho nên tiềm thức tôi cho rằng *** khoai là một loại đồ ăn rất đáng sợ. Nhưng tôi không nghĩ tới, ngày hôm qua, quán trà nọ lại có thể đem khoai lang làm thành món ăn ngon như vậy.”

Cho nên, đây chỉ là một sự trùng hợp? Sầm Thiếu Khanh sửng sốt.

Diệp Chước nói tiếp: “Thuyết nói ngược cũng phải tùy người. Với nữ hài tử tương đối ngại ngùng, hiển nhiên là khá thích dạng này, nhưng đây chẳng qua là số ít. Hơn nữa, việc này không phân biệt nam nữ. Chủ nhiệm lớp của tôi là một người điển hình thích nói lời ngược lại. Nhưng đa số người đều không có thói quen này! Cho nên, Sầm tiên sinh, về sau xin anh cư xử bình thường, bằng không, anh mãi mãi cũng không qua được thực tập kỳ.”

Sầm Thiếu Khanh hô hấp trì trệ. Chó Hà Tử Đằng! Xém chút bị hắn hại thảm! Nếu như không phải do Hà Tử Đằng, nói không chừng hắn ngay cả thực tập kỳ đều không cần, trực tiếp chuyển thành chính thức. Tên chó này! Thật sự là hại người!

Một bên khác Hà Tử Đằng không hiểu sao chợt hắt hơi một cái. Hà Tử Đằng gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nói: “Có người đang nói xấu mình?”

Sầm Thiếu Khanh nhìn Diệp Chước, môi mỏng khẽ mở, rất nghiêm túc nói: “Chủ nhân người yên tâm, tôi nhất định đổi.”

Diệp Chước coi như thỏa mãn gật đầu.

Sầm Thiếu Khanh hỏi tiếp: “Vậy thực tập kỳ có kỳ hạn sao?”

Diệp Chước nghĩ nghĩ, “Cái này tôi tạm thời còn chưa nghĩ ra, xem tâm trạng đi.”

Sầm Thiếu Khanh hiện tại chỉ muốn giết tên chó kia! Bên kia Hà Tử Đằng lại nhảy mũi một cái. Trong lòng phi thường nghi hoặc. Buổi tối hôm nay chuyện gì xảy ra? Vì cái gì có nhiều người như vậy nói xấu hắn?

Sầm Thiếu Khanh nhìn Diệp Chước, “Trong thực tập kỳ tôi có thể gọi em là Chước Chước không?”

“Có thể.” Diệp Chước khẽ gật đầu.

“Vậy nếu như tôi biểu hiện tốt, có thể sớm kết thúc thực tập kỳ không?” Sầm Thiếu Khanh hỏi tiếp.

Diệp Chước tiếp tục gật đầu.

Đúng lúc này, Sầm Thiếu Khanh đột nhiên nhớ tới cái gì, “Chước Chước, tôi có chuẩn bị lễ vật cho em.”

“Lễ vật gì?” Diệp Chước có chút nhíu mày.

“Em đi cùng tôi.” Sầm Thiếu Khanh rất tự nhiên duỗi bàn tay đang cầm phật châu về phía Diệp Chước .

Diệp Chước cũng không khó chịu, đem tay đưa tới. Như là đã quyết định cùng Sầm Thiếu Khanh cùng một chỗ. Nàng liền muốn hảo hảo nếm một chút cảm giác yêu đương. Bàn tay của hắn rất lớn, đốt ngón tay thon dài, hoàn toàn bao bọc bàn tay nàng ở giữa, vòng phật châu thật dài trút xuống từ giữa nắm tay của hai người. Sầm Thiếu Khanh là lần đầu tiên nắm tay nữ hài tử. Rất mềm. Tựa như không có xương cốt. Diệp Chước cũng là lần thứ nhất? Nàng thậm chí có thể cảm giác được, ở giữa lòng bàn tay Sầm Thiếu Khanh có một tầng vết chai. Đây là thường xuyên rèn luyện cùng cầm bút. Hai người đi đến một đầu đường phồn hoa, đèn neon đủ màu trải dài cả con đường. Sầm Thiếu Khanh một đường dẫn Diệp Chước đến một của hàng trang trí rất xinh đẹp. Trước cửa hàng, nói: “Chước Chước em nhìn.”

Diệp Chước ngẩng đầu nhìn lên. Treo ở giữa cửa tiệm, một tấm vải đỏ đúng lúc này rơi khỏi bàng hiệu đậm màu. Trên bảng hiệu có khắc năm chữ to đậm màu. “Khanh mộ đốt đồ ngọt”.

“Tiệm này là anh mở?” Diệp Chước nghiêng đầu nhìn về phía Sầm Thiếu Khanh.

Sầm Thiếu Khanh nắm thật chặt tay của cô, sợ cô một giây sau liền sẽ rời hắn mà đi, “Chủ nhân là em.” “Thích không?” Sầm Thiếu Khanh lại hỏi.

“Tạm được.” Diệp Chước trả lời.

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Có thể thêm điểm không?”

“Vậy liền thêm 0. 5 điểm đi.” Diệp Chước nói.

“Kia điểm tối đa bao nhiêu?”

“100 điểm.”

Sầm Thiếu Khanh cảm thấy mình nhìn thấy hi vọng, “Có phải hay không nếu đủ 100 điểm, tôi liền có thể chuyển chính thức rồi?”

Diệp Chước khẽ gật đầu, “Trẻ con là dễ dạy.”

“Vậy em đi theo tôi, tôi còn có đồ vật muốn tặng em.” Sầm Thiếu Khanh lại dẫn Diệp Chước đi tới trước xe.

“Chủ nhân, em nhắm mắt lại trước, tôi cho em niềm vui bất ngờ.”

Diệp Chước nhắm mắt lại. Trong lòng suy nghĩ đến những điều lãng mạn trong phim. Mặc dù Sầm Thiếu Khanh trông như một hòa thượng, nhưng những cảm giác nên có thì đều không thiếu a.

Qua một hồi lâu, Sầm Thiếu Khanh mới nói: “Chủ nhân, em có thể mở mắt.”

Diệp Chước từ từ mở mắt, chỉ thấy Sầm Thiếu Khanh trong tay bưng lấy một cái chiếc hộp màu đen đưa tới, dáng vẻ [ mời chủ nhân kiểm duyệt ].

Diệp Chước đưa tay mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp nằm một loạt thỏi son môi tinh xảo. Lúc đầu Diệp Chước còn thật thích. Cho đến khi Diệp Chước nhìn thấy màu sắc của son môi. Thuần một màu — Hồng phấn! Giờ này khắc này, Diệp Chước chỉ muốn đem toàn bộ son môi này dán lên mặt Sầm Thiếu Khanh.

Thấy Diệp Chước sắc mặt không đúng, Sầm Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Có chỗ nào không đúng sao?”

“Nơi này đều không đúng! Sầm Thiếu Khanh, đầu óc anh là bị lừa đá sao? Làm sao tất cả đều là màu hồng? Đầu tiên là váy màu hồng, hiện tại lại là son môi hồng, anh cố ý chọc tức tôi đúng hay không? Hiện tại tôi tuyên bố, bỏ 0.5 điểm vừa mới thêm kia ! Chẳng những không có, trừ thêm 10 điểm! Trừ đủ 100 điểm, anh và tôi không có quan hệ gì nữa!”

Sầm Thiếu Khanh bưng lấy hộp son môi, hắn vốn chờ mong Diệp Chước sẽ khen ngợi hắn, sẽ cho hắn thêm điểm. Chưa từng nghĩ, chẳng những không có thêm điểm, ngược lại trừ mất 10 điểm! Chó Hà Tử Đằng! Hắn chết chắc! Một bên khác Hà Tử Đằng, lại nhảy mũi. Có chút không hiểu rõ, những người này vì cái gì đều tập trung ở buổi tối hôm nay nói xấu hắn.

Sầm Thiếu Khanh buồn bực đem hộp son môi ném vào thùng rác. Sau đó thái độ nghiêm túc đuổi theo Diệp Chước xin lỗi. Sau khi đưa Diệp Chước về, Sầm Thiếu Khanh không có trực tiếp về nhà, mà là đi tới chỗ Hà Tử Đằng.

“Ngũ ca, sao anh tới đây?” Nhìn thấy Sầm Thiếu Khanh, Hà Tử Đằng hơi kinh ngạc. Sầm Thiếu Khanh là cái người làm việc và nghỉ ngơi rất kỷ luật. Thường ngày vào lúc này, hắn đều đã tiến vào mộng đẹp.

Sầm Thiếu Khanh thần sắc như thường, “Tôi tới là muốn nói, Diệp Chước đã đồng ý cho tôi theo đuổi.”

“Thật sao?” Hà Tử Đằng kích động dị thường, “Nói như vậy, thần tượng của em sẽ lập tức biến thành Ngũ tẩu rồi?”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Nói đến chuyện này, tôi còn phải cám ơn cậu, nếu như không phải cậu chỉ bảo, lại nói cho tôi biết nữ hài tử đều thích kiểu nói ngược, tôi không có khả năng nhanh như vậy liền theo đuổi được Ngũ tẩu của cậu.”

Hà Tử Đằng đắc ý nói: “Ngũ ca, em đã sớm nói, em rất lợi hại!”

Sầm Thiếu Khanh đưa ra một cái tay vỗ vỗ bả vai Hà Tử Đằng. Hắn vỗ một cái, Hà Tử Đằng liền thấp một đoạn, cho đến khi Hà Tử Đằng hoàn toàn ngồi dưới đất. “Đúng vậy, cậu rất lợi hại! Cho nên, cậu về sau nếu là gặp nữ hài tử mình thích, nhất định phải nhớ được thuyết thích nói ngược này, còn có, nữ hài tử đều đặc biệt thích màu hồng, nhất là son môi màu hồng! Nếu cậu đưa cho đối tượng tương lai một đống son môi màu hồng, cô ấy khẳng định cảm động đến muốn cùng cậu lập tức kết hôn!”

Nghe vậy, Hà Tử Đằng lập tức từ dưới đất bò dậy, vô cùng hưng phấn nói: “Ngũ ca, thật sao?”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Thực tế chính xác là vậy, tôi và Ngũ tẩu của cậu chính là ví dụ điển hình”.

“Được Ngũ ca, em biết rồi!” Hắn thông minh như vậy, lại có Sầm Thiếu Khanh ví dụ, về sau con đường truy vợ khẳng định sẽ thuận lợi hơn so với Sầm Thiếu Khanh . Giờ khắc này, Hà Tử Đằng đối với mình tràn ngập lòng tin. ……

Leave a Reply