Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Ngũ Gia Đi Đón Vợ (Chương 320)

Một bên khác.

Hoa quốc. Sầm gia trang viên.

Máy bay Diệp Chước đến vào lúc trời vừa rạng sáng.

Mười hai giờ, Sầm Thiếu Khanh đi nhẹ xuống lầu, mặc áo khoác cùng mũ, đi ra ngoài. Đúng lúc này, Sầm lão thái thái đột nhiên xuất hiện trước mặt Sầm Thiếu Khanh.

“Nãi nãi.” Tay Sầm Thiếu Khanh nắm bắt phật châu. “Ngài làm sao muộn như vậy còn chưa ngủ?”

Sầm lão thái thái nhìn Sầm Thiếu Khanh từ trên xuống dưới , híp mắt nói: “Ta không ngủ, ngươi không phải cũng không có ngủ sao? Nói, lén lén lút lút muốn đi đâu? Có phải là muốn cho đại Chước Chước đội nón xanh?”

Ý thức được vấn đề này, Sầm lão thái thái giơ lên gậy chống, “Cút! Cút trở về! Lập tức trở về cho ta ! Tiểu quy tử, nếu ngươi dám làm việc có lỗi với đại Chước Chước, ta liền đánh gãy chân chó của ngươi! Để ngươi đời này đều không ra được cửa! Từ khi Chước Chước đi C quốc, ta phát hiện ngươi thật sự là quá lạ!”

Trước kia Sầm Thiếu Khanh chưa bao giờ đi ra ngoài vào nửa đêm. Hiện tại ngược lại, đã mười hai giờ còn chạy ra ngoài!

Đây thật là thân nãi nãi của hắn!

Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Người hiểu lầm, ta là đi đón chủ nhân nhà chúng ta. Hôm nay nàng trở về, đến sân bay lúc một giờ.”

“Thật sao?”

“Thật.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

Sầm lão thái thái lấy điện thoại di động ra, “Ta gọi điện thoại hỏi một chút!”

Sầm Thiếu Khanh tay vê phật châu, nói tiếp: “Nàng bây giờ ở trên máy bay, mở chế độ máy bay, người gọi không được.”

“Vậy được.” Sầm lão thái thái cúp điện thoại, nói tiếp: “Ngươi đi đi, đợi một chút máy bay hạ cánh, ta lại gọi điện thoại cho nàng.”

“Người còn chưa ngủ sao?” Sầm Thiếu Khanh nói: “Thời gian không còn sớm, người hay là đi ngủ sớm một chút đi, người già đi ngủ quá muộn đối thân thể không tốt.”

“Ngươi mới là người già! Cả nhà ngươi đều là người già!” Sầm lão thái thái trừng mắt nhìn Sầm Thiếu Khanh, “Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi có chủ ý gì. Một giờ sau, ta liền sẽ gọi điện thoại xác minh cùng Chước Chước. Ngươi nếu dám gạt ta, hai chân chó của ngươi cũng liền đừng muốn nữa!”

Sầm Thiếu Khanh không nói thêm gì nữa, “Nãi nãi, ta đi trước.”

“Cút đi! Nhìn thấy ngươi là phiền!” Sầm lão thái thái không kiên nhẫn khoát khoát tay.

Sầm Thiếu Khanh đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết trắng tung bay. Sầm lão thái thái nhìn bóng lưng Sầm Thiếu Khanh, dặn dò: ” Lúc trở về lái xe chậm một chút! Đừng làm ngã cháu dâu của ta!”

Sầm Thiếu Khanh: “……”

Hắn hoài nghi hắn không phải cháu trai ruột.

Thấy thân ảnh Sầm Thiếu Khanh biến mất tại cửa chính, Sầm lão thái thái mới quay người hướng cửa trong đi vào.

“Đường tỷ.” Một lão nhân tóc trắng xoá từ bên trong đi tới. Lão nhân này là đường muội của Sầm lão thái thái, Bạch Thục. Bạch Thục nhỏ hơn Sầm lão thái thái hai tuổi.

“Sao?” Sầm lão thái thái ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thục.

Bạch Thục hiếu kì hỏi: “Muộn như vậy Thiếu Khanh còn đi ra ngoài làm gì?”

Sầm lão thái thái trả lời, “Hắn đi đón chủ nhân của hắn a.”

“Chủ nhân?” Bạch Thục sửng sốt một chút, “Không phải Thiếu Khanh giữ chức to nhất ở công ty sao? Chủ nhân hắn là ai?”

Sầm lão thái thái cười nói: “Chính là cô vợ hắn a! Đúng, ngươi còn không có thấy cháu dâu của ta! Ta nói cho ngươi, cháu dâu ta rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, nói chuyện rất hay, người lại ưu tú, quả thực chính là người gặp người thích, chim thấy chim ngẩn! Tổ tông Sầm gia đời trước khẳng định là cứu vớt hệ ngân hà, mới có thể để cho Thiếu Khanh cưới được nàng dâu ưu tú như vậy! Không phải ta thổi, A Ngưu nhà các ngươi nếu có thể cưới được cháu dâu tốt như vậy, ngươi nằm mơ đều có thể cười tỉnh!”

Vừa nhắc tới Diệp Chước, Sầm lão thái thái liền tươi cười ra mặt, có muôn điều muốn nói.

Bạch Thục chưa thấy qua Diệp Chước, nghe Sầm lão thái thái miêu tả, có chút không dám tin nói: “Cường điệu đến vậy ư?”

Nhiều năm như vậy, loại mỹ nhân gì nàng chưa thấy qua? Mà lại, mấy người tỷ muội Bạch gia lúc còn trẻ vốn là không xấu. Bạch Thục thực tế là tưởng tượng không ra Diệp Chước đến cùng có bao nhiêu xinh đẹp.

“Chờ ngươi thấy liền biết.” Sầm lão thái thái nói.

Bạch Thục nhìn xem tuyết trắng xóa ngoài cửa, “Thật sự là làm khó Thiếu Khanh, tuyết lớn như vậy còn muốn đi sân bay! Để lái xe đi đón không được sao!”

Sầm gia nuôi những tài xế kia, chẳng phải là nuôi không rồi?

“Kia không giống! Thiếu Khanh thân là bạn trai, đi đón bạn gái là chuyện nên làm!”

Bạch Thục nói: “Có cái gì không giống, không phải ai đón thì cũng là đón sao? Chẳng lẽ còn có thể đem đến kinh hỷ sao?”

Sầm lão thái thái quay đầu nhìn về phía Bạch Thục, nói tiếp: “Ta hỏi ngươi một vấn đề.”

“Tỷ hỏi.” Bạch Thục nói.

“Tủ lạnh có phải dùng làm lạnh?”

“Phải.” Bạch Thục gật gật đầu.

Sầm lão thái thái nói tiếp: “Máy lạnh có thể làm lạnh sao?”

Bạch Thục nói: “Tự nhiên cũng có thể.”

Sầm lão thái thái gật gật đầu, nói tiếp: “Như vậy nếu như tủ lạnh vẫn luôn mở cửa, có thể có hiệu quả giống như máy lạnh sao?”

Bạch Thục có chút im lặng nói: “Đương nhiên không thể! Tủ lạnh là tủ lạnh, máy lạnh là máy lạnh, hai loại đồ điện là không giống.”

“Ngươi cũng biết không giống a! Kia Thiếu Khanh cùng lái xe có thể giống nhau sao?”

Sầm lão thái thái nói tiếp: “Cho nên nói, ngươi mãi mãi cũng sẽ không có được cháu dâu ưu tú giống ta. Thật cảm thấy thương tâm cho A Ngưu nhà các ngươi. Làm sao liền có nãi nãi không tốt như ngươi chứ!”

Nói xong lời cuối cùng, Sầm lão thái thái ngạo kiều mà nói: “Ta thật đúng là tiểu cơ linh!”

Bạch Thục đứng tại chỗ gãi gãi đầu. Nàng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng là lại không nghĩ ra được không đúng chỗ nào. Thật lâu, cảm thán một câu, “Con cháu Sầm gia các người đều là kẻ si tình!”

Không phải si tình thì Sầm Thiếu Khanh có thể hơn nửa đêm đi đón người như thế?

Năm đó Sầm lão gia tử là như thế này. Về sau Sầm Hải phong cũng như thế. Hiện tại Sầm Thiếu Khanh cũng không thể thoát được cái này số mệnh. Nguyên lai đến thế hệ của Sầm Thiếu Khanh, Bạch Thục còn tưởng rằng Sầm gia thật muốn xuất ra tên hòa thượng. Ai có thể nghĩ, lúc trước chỉ là không có gặp được đúng người.

Sầm lão thái thái cười nói: “Đây là gen ưu việt, sẽ truyền thừa tiếp! Ta ghét nhất loại không có trách nhiệm, bên ngoài hái hoa ngắt cỏ. Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm đánh gãy chân nhà lão tam các ngươi!”

Sầm lão thái thái từ trước đến nay là người nói chuyện cứng rắn.

Đề cập lão tam, Bạch Thục thở dài, “Ta là mẹ ruột hắn, tỷ cũng không thể thật xúi ta đánh gãy chân hắn! Tỷ cũng chỉ mạnh miệng. Nếu đổi lại là tỷ, ta nhìn xem tỷ có thể hạ thủ được hay không!”

“Ta thế nào không hạ thủ được? Rõ ràng là ngươi không quyết đoán. Nhìn thấy Tứ nha đầu khiếp nhược nhà ta sao? Ta cùng với nàng đoạn tuyệt quan hệ trong vài phút. Không cho nàng nhìn thấy lợi hại, nàng mãi mãi cũng không biết, ai là nãi nãi, ai là cháu gái!”

Nói lên điểm này, Sầm lão thái thái thật đúng là quyết đoán. Đối với sự việc lúc trước, đổi thành người khác, nhịn một chút cũng coi như xong. Dù sao Sầm Dục Nhan đã mang thai. Nhưng Sầm lão thái thái không có. Nàng chẳng những không có nhịn, ngược lại trực tiếp cùng Sầm Dục Nhan đoạn tuyệt quan hệ, để nàng tự nếm trải hậu quả.

Nghe vậy, Bạch Thục lần nữa thở dài, “Ta già rồi, không nghĩ xen vào những sự việc kia.”

“Ngươi không phải già, ngươi là quen!” Sầm lão thái thái nhìn Bạch Thục một mắt.

“Ngươi là mẹ hắn. Ngươi không dạy hắn làm người như thế nào, sớm muộn cũng có một ngày, trong xã hội sẽ có người dạy hắn cách làm người! Lúc ấy ngươi đừng hối hận! Tết năm nay, ngươi đừng cho tên xúi quẩy đó tới chúc tết ta. Ta nhìn thấy liền phiền! Ta hôm nay đem những lời này nói hết với ngươi, ngươi phải nhớ, đừng để đến lúc đó làm tất cả mọi người khó xử!”

Cuộc đời Sầm lão thái thái ghét nhất loại nam nhân vượt quá giới hạn. Dù là cháu ruột của mình đều không được. Chuyện của người khác nàng không xen vào, nhưng nàng có thể làm chủ chính mình. Nàng có thể không nhận tên chất tử kia.

Bạch Thục biết tính tình Sầm lão thái thái, cũng biết nàng không phải đang nói đùa, gật đầu nói: “Biết, tỷ yên tâm! Khẳng định không để hắn làm phiền tỷ!”

Sầm lão thái thái nói tiếp: “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.”

Bạch Thục nói: “Liền đến tết, chờ thấy cháu dâu của tỷ, ta cũng nên trở về.”

Sầm lão thái thái đem Diệp Chước nói thành trên trời có dưới đất không, Bạch Thục thật rất muốn biết Diệp Chước đến cùng dáng dấp ra sao.

“Không ở lại ăn tết sao?” Sầm lão thái thái hỏi.

Bạch Thục lắc đầu, “Cả một nhà đang đợi ta! Ta ở chỗ này ăn tết xem như chuyện gì xảy ra?”

“Cũng được, ” Sầm lão thái thái gật gật đầu, “Ta sẽ để quản gia đặt trước vé máy bay cho ngươi.”

Một bên khác. Sân bay.

Mặc dù đã là rạng sáng, nhưng trong phi trường đèn đuốc sáng trưng.

Khi Sầm Thiếu Khanh đến nơi, người không nhiều. Đại đa số đều cúi đầu chơi điện thoại. Chỉ có Sầm Thiếu Khanh trong tay nắm bắt phật châu, vẻ mặt thành thật nhìn về phía trước. Trong đám người hắn như hạc giữa bầy gà, quanh thân tản ra một cỗ khí tức thanh lãnh để người nhìn mà sinh ra sợ hãi.

Một giờ sáng. Máy bay đúng giờ hạ cánh.

Bởi vì rơi máy bay đáp cùng lối ra có một khoảng cách nhất định, cần đi xe ra 10 phút. Cho nên, từ khi Diệp Chước nhận điện thoại ra đến nơi đã là 1 giờ 15 phút.

“Nơi này!”

Mới vừa đi tới chỗ tiếp nhận hành lý, liền thấy Sầm Thiếu Khanh hướng nàng vẫy gọi.

Diệp Chước kéo rương hành lý, một bên nghe, một bên bước nhanh qua, “Dạ Sầm nãi nãi, người sớm đi ngủ. Con đã nhìn thấy Sầm Thiếu Khanh.” “Ngủ ngon.”

“Nãi nãi gọi?” Nhìn nàng cúp điện thoại, Sầm Thiếu Khanh hỏi.

Diệp Chước khẽ vuốt cằm, “Uhm, đúng, anh đến khi nào?”

“Vừa tới.” Sầm Thiếu Khanh tiếp nhận hành lý trong tay nàng. Một tay kéo hành lý, một tay cầm tay của nàng, “Trên máy bay ăn cơm chưa? Có đói bụng không?”

“Ăn một ít.” Diệp Chước nói tiếp: “Đi C quốc một tuần lễ, tôi thật sự là quá nhớ món lẩu của Hoa quốc chúng ta. Một hồi đi ăn lẩu a?”

“Được.” Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm.

Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh, liền đi tới ngoài cửa.

“Chờ một chút.” Sầm Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng.

“Làm sao rồi?” Diệp Chước có chút ngoái nhìn.

“Bên ngoài đang có tuyết rơi, đặc biệt lạnh. Em mặc áo khoác vào.” Nói xong, Sầm Thiếu Khanh đem áo lông đã sớm chuẩn bị kỹ ra.

“Không có việc gì, đi có một đoạn đường, trên người tôi mặc áo điều hoà không khí a.” Diệp Chước nói.

“Hay là mặc vào sẽ yên tâm hơn.” Sầm Thiếu Khanh vừa nói, một bên đem áo lông hướng Diệp Chước bao lại.

Diệp Chước đột nhiên nhớ tới một câu. ‘ cha ngươi cảm thấy ngươi lạnh. ’

Từ khi cùng Sầm Thiếu Khanh cùng một chỗ về sau, Diệp Chước liền cảm giác như mình có thêm một lão phụ thân.

Sau khi mặc áo lông, Sầm Thiếu Khanh lại buộc thêm khăn quàng cổ cho Diệp Chước, đội mũ lên. Nhìn xem Diệp Chước đã hoàn toàn bị che kín, lúc này Sầm Thiếu Khanh mới hài lòng, một lần nữa dắt tay Diệp Chước, “Chúng ta đi thôi.”

“Anh để tôi mặc dày như vậy, làm sao anh lại mặc ít như thế?” Diệp Chước hỏi.

“Tôi là nam nhân, không sợ lạnh, em là tiểu nữ sinh.”

“Anh đây là kỳ thị giới tính a.” Diệp Chước nói.

“Tôi không có.” Sầm Thiếu Khanh nói.

“Anh vô cùng……” Ngay lúc Diệp Chước một câu còn chưa nói xong, môi đỏ liền bị một làn môi mỏng bao trùm. Một bàn tay to lớn ôm lấy eo của nàng. Tuyết bay đầy trời, hai người ôm hôn, khung cảnh lãng mạn như đang quay một bộ phim thần tượng.

Mấy phút sau. Sầm Thiếu Khanh mới rời đi môi của nàng, tại khóe miệng hôn một chút, hơi thở có chút gấp.

“Anh làm gì vậy?”

Sầm Thiếu Khanh nhìn nàng, mặt mày nghiêm túc, “Tôi thấy trên sách ghi cách ngăn một nữ nhân khóc hoặc nói chuyện thì phương thức tốt nhất là hôn nàng.”

“Loại sách quái quỷ gì vậy.” Diệp Chước có chút nhíu mày.

“Nãi nãi cho tôi, ” Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Có 《 108 cách tổng giám đốc truy vợ》 còn có 《 sủng thê như mạng 》. Tiểu thuyết tình cảm cùng phương thức truy vợ đều là không sai biệt lắm.”

Thông qua những tiểu thuyết tình cảm, khoảng thời gian này Sầm Thiếu Khanh có thể nói là học hỏi không ít!

Diệp Chước nói: “Sầm nãi nãi còn xem loại sách này?”

Sầm Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, “Không nên xem thường lão nhân gia.”

“Không nghĩ tới Sầm nãi nãi trẻ con như thế, ngôn tình tiểu thuyết đều xem.”

Diệp Chước nói tiếp: “Không cho anh học cái xấu trên sách.”

Tiểu thuyết tình cảm nàng cũng có xem. Bên cạnh nam chính tốt, còn có rất nhiều mặt trái. Có nam chính vừa ra trận chính là một bộ dạng thô bạo a.

“Biết. “Sầm Thiếu Khanh môi mỏng khẽ mở, “Thẩm tiên sinh moi tim lại đào phổi; Phó tiên sinh dùng hình diệt cả nhà nữ chính, giết nữ chính; Lý Thái tử,… đều là mặt trái của tiểu thuyết.”

“Ha ” Diệp Chước cười nói: “Không nghĩ tới anh thế mà xem nhiều như vậy!”

“Hừ.” Sầm Thiếu Khanh nói tiếp: “Tôi chẳng những xem rất nhiều, còn học được rất nhiều bản lãnh.”

“Bản lãnh gì?” Diệp Chước có chút nhíu mày, có chút hiếu kỳ trong tiểu thuyết tình cảm còn có thể học được cái gì hay.

Cũng không biết nghĩ đến cái gì, rất hiếm thấy, mang tai Sầm Thiếu Khanh lại có chút ửng đỏ, “Trên sách nói, giữa phu thê, làm nhiều nói ít mới khiến cho gia đình hài hòa.”

“Cho nên?” Diệp Chước nói.

Sầm Thiếu Khanh vê hạ phật châu, “Cho nên, tôi học được tự nhiên là bản lãnh làm nhiều nói ít.”

“Làm việc nhà hay sao?”Diệp Chước khoát khoát tay, “Cái này không cần phải làm, hiện có Tiểu Bạch Bạch, việc nhà còn chưa tới phiên anh làm.”

Khóe miệng Sầm Thiếu Khanh hơi câu, không nói chuyện.

“Không phải việc nhà? Đó là cái gì?” Diệp Chước tò mò nhìn Sầm Thiếu Khanh.

Sầm Thiếu Khanh cúi đầu, tại trên môi đỏ mọng của nàng nhẹ hôn. Sau đó, đè ép cuống họng, ở bên tai nàng, thấp giọng nói: “Diệp tiểu thư, em đã có lòng hiếu kỳ nặng như vậy, tôi không ngại cùng em sớm trải nghiệm cuộc sống hôn nhân.”

Thanh âm vừa thấp vừa nóng, giàu từ tính chui thẳng vào trong tai nàng. Nghe ra được ý loạn trong đó. Diệp Chước liền chớp mắt một cái, sau đó đẩy Sầm Thiếu Khanh ra, “Quỷ mới muốn sớm trải nghiệm a!”

Sầm Thiếu Khanh nhìn xem thân ảnh phía trước, cười khẽ một tiếng, chợt nhấc chân đuổi theo nàng, “Chủ nhân chờ tôi một chút!”

Diệp Chước chạy nhanh. Chạy đến đằng xa còn cầm lấy tuyết nện Sầm Thiếu Khanh. Hai người ở trong tuyết nháo thành một đoàn.

Sau hơn một tiếng, hai người mới xuất hiện tại tiệm lẩu. Ăn xong lẩu, Sầm Thiếu Khanh đem Diệp Chước đưa đến Lâm gia trang đã là gần bốn giờ sáng.

Diệp Chước tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dùng di động mở đèn trong phòng khách.

Đèn vừa mở, liền thấy Lâm Cẩm Thành từ trên ghế salon đứng lên, “Chước Chước trở về!”

Diệp Chước không nghĩ tới Lâm Cẩm Thành sẽ ở phòng khách đợi nàng, “Cha, người sao còn chưa ngủ?”

“Ngủ không được, cũng không có việc gì, cho nên mới tới phòng khách ngồi một chút.”

Lúc đầu Lâm Cẩm Thành muốn đi sân bay đón nàng, nhưng Sầm Thiếu Khanh đi, hắn liền không có đi.

Diệp Chước đem hành lý để ở một bên, “Sớm biết người ở nhà chờ con, con liền không cùng Sầm Thiếu Khanh đi ăn lẩu, hại người chờ lâu như vậy.”

“Đứa nhỏ này, cơm không ăn sao được! Ta không phải đang chờ con, ta chính là ngủ không được, ra ngồi một chút! Thời gian không còn sớm, con tắm nhanh rồi đi ngủ, ta cũng trở về phòng.”

“Dạ.”

Diệp Chước khẽ vuốt cằm, nhìn xem bóng lưng Lâm Cẩm Thành, cảm thấy mũi có chút cay. Tình thương thầm lặng của cha là đây sao. Từ trước đến giờ nàng cũng không biết, nguyên lai có phụ thân là loại cảm giác này.

Đi lên lầu, Diệp Chước lúc này mới nhớ, liền gửi Wechat cho Tống Thì Ngộ, 【 Tống đại ca, tôi đã về đến nhà. 】

Tống Thì Ngộ đã nhìn điện thoại trong mấy giờ liền. Nhìn thấy tin nhắn Diệp Chước, hắn lập tức liền cầm điện thoại lên, định trả lời, nhưng vẫn là dừng lại. Ngàn vạn không thể để cho Diệp Chước phát hiện cái gì. Hắn không muốn cùng Diệp Chước ngay cả bằng hữu đều không làm được.

Ước chừng 10 phút sau, Tống Thì Ngộ mới mở điện thoại, gửi một biểu tượng ‘ok’.

Leave a Reply