Mua Ngay! Giá rẻ nhất thị trường

Thiên Kim Toàn Năng Muốn Lật Trời – Ngũ Gia Ghen (Chương 272)


Trên xe.

Diệp Chước tựa lưng vào ghế ngồi, hơi hơi híp mắt.

“Chủ nhân, muốn đi quán trà gần đây ngồi một chút không?” Sầm Thiếu Khanh hỏi.

“Không muốn, ăn quá no bụng, để tôi nhắm mắt một chút.”

Kỳ thật dưới tình huống bình thường, Diệp Chước đều chỉ ăn no tám phần. Nhưng không nghĩ tới, trên bàn cơm vẫn luôn có người gắp thức ăn cho nàng, lại thêm đồ ngọt sau bữa ăn, liền có chút quá chén.

“Được.” Sầm Thiếu Khanh một tay cầm phật châu, một tay nhấn lấy tay lái, “Vậy chúng ta đến quảng trường gần đây đi một vòng.”

Đúng lúc này, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động. Diệp Chước lục lọi nhận điện thoại, “Uy.”

Cũng không biết đối phương nói cái gì, ngữ khí Diệp Chước thật không kiên nhẫn “Nói sau đi.” “Không rảnh.”

Một giây sau, Diệp Chước lại đột nhiên ngồi thẳng thân thể, đáy mắt như chứa đầy tinh quang, “Thật sao?” “Ngày mai mấy giờ?” “Đi.”

Cúp điện thoại về sau, Sầm Thiếu Khanh hiếu kì mà nói: “Ai gọi?”

“Chấp hành trưởng ABA.”

“Nam nữ?” Sầm Thiếu Khanh dường như thuận miệng hỏi.

“Nam.” Diệp Chước mặt mày nhàn nhạt.

Giây sau, một đạo bóng tối phủ trên mặt Diệp Chước. Sầm Thiếu Khanh nghiêng thân hướng tới ghế lái phụ. Một tay chống trên ghế dựa sau lưng Diệp Chước, một tay nắm bắt phật châu. Cứ như vậy nhìn xem Diệp Chước. Khoảng cách hai người rất gần, mùi đàn hương cứ như vậy quanh quẩn trên mặt nàng,.

“Chủ nhân, không có ý định giải thích một chút?” Dáng vẻ bá đạo, giọng nói nghiêm cẩn.

Diệp Chước thấy Sầm Thiếu Khanh dạng này, có chút buồn cười, “Chấp hành trưởng mời tôi làm quan giám khảo ngày mai. Tôi lúc đầu không muốn đi, nhưng hắn nói, hắn có bí phương của mỹ tâm đường phèn Mộ Tuyết.”

Mỹ tâm đường Mộ Tuyết phương là một món ngọt rất nổi tiếng của Hoàng gia Châu Âu. Đáng tiếc, bí phương món ngọt Hoàng gia này bởi vì chiến tranh đã mất đi. Mọi người chỉ nghe nói nó mỹ vị, nhưng lại chưa bao giờ có người nếm qua.

Sầm Thiếu Khanh có chút thấp mắt, trong khóe môi như ngọc nhẹ nói, “Chuẩn.”

“Đa tạ trưởng quan phê chuẩn.” Diệp Chước rất phối hợp.

Khóe miệng Sầm Thiếu Khanh nhẹ nhàng liền chiếm môi đỏ. Bốn môi giao hội, ôn lương như nước, công thành đoạt đất. Cũng không biết là ai thất thủ trước.

Một lúc sau, Sầm Thiếu Khanh mới buông nàng ra. Hô hấp có chút rối loạn. Nếu không buông nàng ra, Sầm Thiếu Khanh lo lắng Diệp Chước sẽ chất vấn hắn vì cái gì lại để điện thoại trên thân.

Lúc xuống xe, môi Sầm Thiếu Khanh khẽ mở, “Ngày mai tôi vừa vặn không có việc gì, cùng đi với em.”

“Uhm.” Diệp Chước khẽ gật đầu, học hắn bộ dáng nói: “Chuẩn.”

Sầm Thiếu Khanh chắp tay, “Thần tạ ơn.”

“Ái khanh miễn lễ.”

Ái khanh…… Ái khanh! Khanh! Nghe được câu này, mang tai Sầm Thiếu Khanh có chút ửng đỏ. Thính Thính, đây là cái gì ‘ hổ lang chi từ. ’ Kiểu nói này liền có thể nghe được, Diệp Chước có bao nhiêu yêu hắn.

Lúc trở về, suốt đường Sầm Thiếu Khanh đều có chút lâng lâng.

Vừa về đến nhà, Sầm Thiếu Khanh liền mở nhạc. Trong trang viên Sầm gia, mỗi một nơi hẻo lánh đều quanh quẩn tiếng《 Đại Bi Chú 》.

Sầm Nguyệt Nha hiếu kì mà nói: “Không phải Thiếu Khanh có một khoảng thời gian thật dài không có nghe 《 Đại Bi Chú 》 sao? Tại sao lại bắt đầu nghe rồi?”

Sầm lão thái thái cười nói: “Có thể là tâm tình tốt! Nói không chừng là tiểu Diệp mang thai! Ôi trời! Ta muốn làm Thái nãi nãi! Ta phải có chắt trai! Ông trời ơi! Tương Tương, Tương Tương, ngươi sắp làm nãi nãi!”

Sầm lão thái thái càng nói càng kích động. Cuối cùng trực tiếp từ trên ghế đứng lên, chạy lên lầu.

“Nãi nãi, người làm gì?”

Sầm lão thái thái cũng không quay đầu lại mà nói: “Ta lên lầu đặt tên cho chắt trai ta!”

Sầm Nguyệt Nha lắc đầu nói, “Lão thái thái này, nghe gió chính là mưa.”

Leave a Reply